=================
Lâm Nhất đẩy cổng ra, chân bước thoải mái vào nhà nhưng cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Anh quay đầu nhìn về góc sân hướng tây bắc, nền gạch đã san phẳng như mới không để sót lấy một mẩu đất vụn. Nếu không phải biết trước Đoàn Triết từng lẻn đến trong lúc mình không ở nhà, có lẽ Lâm Nhất đã hoài nghi mình vừa sinh ra kiểu ảo giác mới.
Anh nhìn gã culi đi ngay sau lưng, nhướn mày kinh ngạc: "Em sửa đấy à?"
"Người ta nói sửa là sửa còn gì." Tay trái Đoàn Triết xách túi du lịch, tay phải kéo vali, sau lưng còn khoác một hộp đàn cello, giờ phút này cực kỳ bức thiết muốn giảm tải gánh nặng nên vội thúc giục Lâm Nhất, "Anh mau mở cửa đi nào."
Lâm Nhất ấn ngón tay vào bảng điện tử, khóa cửa thuận lợi bật ra nhưng anh không vội kéo cửa, lại tiếp tục hỏi: "Sửa làm gì?"
Đoàn Triết còn nhớ rõ mồn một cảnh tượng đêm giao thừa Lâm Nhất ngồi trong cái sân này cáu mù lên, hỏi lại một câu: "Không phải anh rất ghét người khác nuốt lời hứa sao?"
Lâm Nhất im lặng.
Anh lập tức mím môi, thản nhiên thừa nhận: "Đúng là rất ghét." Tiếp theo hơi dừng lại rồi ném thẳng một câu chất vấn trúng tim đen, "Nguyệt quý thì sao? Không trồng nữa à?"
Khuôn mặt bác sĩ Đoàn có thể nói là rất đặc sắc.
Hắn thả lỏng hàm răng nghiến chặt ra, dõng dạc đáp: "Trồng chứ."
Lâm Nhất bĩu môi kéo cửa, thở dài cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/3331508/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.