=================
Đoàn Triết bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà xa lạ ngẩn người mất vài phút đồng hồ.
Hình như hắn vừa có một giấc mơ vừa dài vừa đáng sợ, hắn mơ thấy mình chạy vào núi tìm được Lâm Nhất chỉ còn thoi thóp hơi tàn, còn suýt nữa bị nhốt vĩnh viễn cùng anh trong đêm tuyết lạnh băng đó...
Không đúng.
Chiếc đồng hồ thông minh và hộp tai nghe cũ của hắn đang nằm trên tủ đầu giường cực kỳ bắt mắt.
"Lâm Nhất?" Đoàn Triết ngồi phắt dậy xốc chăn bước xuống giường.
Toilet không có người.
Tối hôm qua sau khi ngâm nước ấm xong, rõ ràng hắn đã ôm Lâm Nhất cùng chìm vào giấc ngủ.
Đoàn Triết vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại cho Lâm Nhất, vừa ấn nút xong mới nhận ra từ hôm qua đến giờ anh không mang theo di động. Thế nhưng chuyện bất ngờ là điện thoại lại có người nghe máy, giọng nói bình đạm của Lâm Nhất truyền vào ống nghe: "A lô."
"Anh đi đâu rồi?" Đoàn Triết dùng bả vai kẹp di động, vội vàng tròng quần vào rồi đi đến bên mắc áo lấy áo khoác.
"Trên con đường ngày hôm qua có một ngôi chùa, tôi đang đứng ngoài cửa đây." Lâm Nhất thoải mái trả lời.
Thực ra anh không định cố ý gây căng thẳng hay hù dọa ai, sau khi rời giường Lâm Nhất trở về khách sạn của mình kiểm tra độ ẩm hộp đàn, lại kiểm tra mấy tin nhắn trên điện thoại, cuối cùng mới dạo lang thang đến tận nơi này.
Đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/3328844/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.