=================
"Trường âm nhạc học có vui không?" Lâm Thâm ngồi xổm dưới nền đất đào tuyết lên thành đống rồi dùng tay nặn lại thành một quả cầu tuyết chắc chắn.
"Cũng được ạ." Lâm Nhất chống đầu ngồi xổm cùng anh ta, tò mò hỏi, "Anh hai, còn trường bình thường nó thế nào, có vui không?"
"Không vui đâu." Lâm Thâm tìm một chỗ đất phẳng để thả cầu tuyết xuống.
"Anh, thế sao anh không học nhạc cụ đi?" Lâm Nhất bắt chước động tác của Lâm Thâm, cũng đào lên một ôm tuyết, "Như vậy là có thể học chung trường với em rồi."
Lâm Thâm liếc anh một cái, ngữ khí có chút lãnh đạm: "Tài năng âm nhạc của ba mẹ đã di truyền hết cho em rồi còn đâu."
Lâm Nhất gục đầu xuống cực thấp, không nói nữa mà tiếp tục gom cầu tuyết trong tay.
Từ nhỏ Lâm Nhất đã rất nhạy cảm, Lâm Thâm lo anh sẽ suy nghĩ nhiều liền vội vàng giải thích: "Lâm Nhất, anh nói đùa thôi."
"Lâm Thâm!" Trác Vân vốn đang đứng trước giá ba chân cùng Lâm Húc Bình xem lại mấy tấm ảnh vừa chụp, không ngờ mới rời mắt một lát Lâm Nhất đã ngồi xuống nghịch tuyết, bà vừa vội vàng chạy tới vừa mắng Lâm Thâm một câu, "Sao con không trông chừng em mà còn nhìn nó nghịch tuyết thế hả?"
Lâm Thâm lấy quả cầu tuyết từ trong tay Lâm Nhất, nâng cánh tay lên dùng sức ném xuống vách đá. Nắm tuyết rơi xuống vực núi sâu không thấy đáy, đến một tiếng vang cũng không nghe được.
"Bị lạnh hỏng tay thì biết làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/3328842/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.