=================
Lâm Nhất trở lại phòng khách sạn của mình, ấn thẻ phòng vào khu vực cảm biến điện tử, nghe một tiếng mở khóa giòn vang. Anh chậm rãi kéo cửa phòng ra, sau đó lập tức rùng mình vì hơi lạnh ập thẳng vào mặt.
"Không có hệ thống sưởi, chắc là không quen nhỉ."
Lâm Nhất hít sâu một hơi, ánh mắt dời về góc phòng vừa phát ra âm thanh. Rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa trong gió lạnh, trăng rằm tháng Giêng lặng lẽ treo ngoài cửa sổ, ánh trăng bàng bạc như sa phác họa ra hình dáng một thanh niên đang ngồi.
Lâm Nhất cắm thẻ phòng vào ổ điện, ấn công tắc bật đèn.
"Tôi tưởng cậu sẽ không lên tiếng chứ." Anh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trung tâm lên mức thích hợp, lại đi đến bên cửa sổ đóng cánh cửa đang mở rộng.
"Rõ ràng anh không thích tôi lên tiếng."
Lâm Nhất xoay người dựa một bên vai lên cửa sổ kính sát đất lạnh lẽo, cúi đầu nhìn Đoàn Triết đang ngồi trên ghế.
"Nhìn tôi như thế làm gì?"
"Không có gì. Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ." Lâm Nhất dời ánh mắt.
"Ngủ đi, chờ anh ngủ rồi tôi sẽ đi."
Căn phòng mơ hồ ấm áp lên một chút, Lâm Nhất cởi áo khoác, xoay người đi về hướng phòng tắm.
"Tôi biết cậu chỉ là ảo giác, tôi vừa gọi điện thoại với cậu xong tức thì."
"Làm sao anh biết cuộc điện thoại kia không phải ảo giác?"
Lâm Nhất đột nhiên dừng chân lại.
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần thêm, một cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/3328438/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.