================
Muốn xem anh chơi cello?
Lâm Nhất dùng ngón trỏ tay phải lướt qua vết sẹo lớn đã mờ ở lòng bàn tay còn lại, cảm thấy khá buồn cười.
Tần Chính Hoa từng khen anh được ông trời thưởng cơm ăn, bẩm sinh đã sở hữu một đôi tay dùng để kéo đàn cello, lại thêm một bộ khung xương rất lý tưởng. Chỉ đáng tiếc, học nhạc cụ không thể chỉ dựa vào mỗi thiên phú, bàn tay anh không còn có thể chịu đựng thời gian luyện tập quá dài nữa.
Con đường âm nhạc chuyên nghiệp đã bị anh tự tay chặn đứng vào mùa thu năm mười tám tuổi mất rồi.
Lâm Nhất ngồi ngẩn người trong phòng trang điểm một lúc lâu, cuối cùng bị tiếng bước chân vội vàng và tiếng hô hoán nôn nóng của nhân viên công tác lôi trở về hiện thực.
"Có ai nhìn thấy Trình Thanh Lộ đâu không?" Người nọ lớn tiếng hỏi khắp hành lang đến mấy lần.
Lâm Nhất theo phản xạ nhìn xuống đĩa CD trong tay mình, mặt bìa trắng tinh chỉ có ba chữ màu đen rất bắt mắt —— Trình Thanh Lộ.
Lúc này nhân viên đã xuất hiện trước cửa, nhìn Lâm Nhất hỏi: "Người anh em, anh có nhìn thấy một cô gái trẻ buộc hai bím tóc trên đầu thế này đi qua không?"
Anh ta giơ tay lên ngang cằm, bổ sung thêm: "Cao bằng này này, mặc váy màu đen."
"Cô ấy..."
Lâm Nhất nhớ lại một chút, sau khi Trình Thanh Lộ nói tạm biệt anh thì đi ngay vào toilet, sau đó vì bận thất thần nên không chú ý cô nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/3322828/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.