Lâm Nhất dùng ngón trỏ tay phải lướt qua vết sẹo lớn đã mờ ở lòng bàn tay còn lại, cảm thấy khá buồn cười.
Tần Chính Hoa từng khen anh được ông trời thưởng cơm ăn, bẩm sinh đã sở hữu một đôi tay dùng để kéo đàn cello, lại thêm một bộ khung xương rất lý tưởng. Chỉ đáng tiếc, học nhạc cụ không thể chỉ dựa vào mỗi thiên phú, bàn tay anh không còn có thể chịu đựng thời gian luyện tập quá dài nữa.
Con đường âm nhạc chuyên nghiệp đã bị anh tự tay chặn đứng vào mùa thu năm mười tám tuổi mất rồi.
Lâm Nhất ngồi ngẩn người trong phòng trang điểm một lúc lâu, cuối cùng bị tiếng bước chân vội vàng và tiếng hô hoán nôn nóng của nhân viên công tác lôi trở về hiện thực.
"Có ai nhìn thấy Trình Thanh Lộ đâu không?" Người nọ lớn tiếng hỏi khắp hành lang đến mấy lần.
Lâm Nhất theo phản xạ nhìn xuống đĩa CD trong tay mình, mặt bìa trắng tinh chỉ có ba chữ màu đen rất bắt mắt —— Trình Thanh Lộ.
Lúc này nhân viên đã xuất hiện trước cửa, nhìn Lâm Nhất hỏi: "Người anh em, anh có nhìn thấy một cô gái trẻ buộc hai bím tóc trên đầu thế này đi qua không?"
Anh ta giơ tay lên ngang cằm, bổ sung thêm: "Cao bằng này này, mặc váy màu đen."
"Cô ấy..."
Lâm Nhất nhớ lại một chút, sau khi Trình Thanh Lộ nói tạm biệt anh thì đi ngay vào toilet, sau đó vì bận thất thần nên không chú ý cô nàng bước ra từ bao giờ. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, kể từ lúc hai người tách khỏi nhau đã là một tiếng đồng hồ trước.
"Có gặp sao?" Nhân viên công tác thấy anh do dự liền truy vấn thêm.
"Có gặp." Lâm Nhất đáp.
Không rõ vì lý do gì mà trong đầu anh chợt lóe lên hình ảnh cô gái ấy quay lại nhìn mình vài lần trước khi đi. Lâm Nhất vội vàng đứng phắt dậy, tuy cảm thấy có thể do thần kinh mình quá nhạy cảm nhưng vẫn bước nhanh về phía cửa toilet.
Bàn tay chỉ vừa sờ lên tay nắm cửa mà Lâm Nhất đã hơi giật mình, lồng ngực cũng trở nên căng chặt.
Hình như cửa đã bị khóa trái.
Anh buông tay nắm cửa ra, dùng sức gõ mạnh mấy cái, hô to: "Bên trong có ai không?"
Không có tiếng trả lời.
Lâm Nhất lại vặn vặn tay nắm mấy lần, xác nhận cửa thật sự bị khóa trái.
Lúc này nhân viên công tác cũng phát giác ra chỗ không đúng, vừa gõ cửa theo anh vừa hỏi: "Cô ấy ở bên trong à?"
Lâm Nhất không trả lời mà dùng bả vai thử đẩy cửa một chút, sau đó lùi về phía sau mấy bước, nói với người kia: "Anh tránh qua một bên đi."
Rãnh khóa gãy nát sau một cú va chạm mạnh, Lâm Nhất lập tức dời ánh mắt nhưng mồ hôi lạnh vẫn kịp tuôn đầy sau lưng.
Mùi màu tanh nhàn nhạt tỏa ra trong không khí như kéo anh trở về căn phòng tắm vào buổi chiều tan học trở về nhà năm mười lăm tuổi. Lâm Nhất quỳ sụp xuống đất, đôi tay run rẩy chống xuống sàn nhà, run giọng ra lệnh cho cậu nhân viên cũng đang choáng váng: "Mau báo cảnh sát."
Buổi hòa nhạc cứ như vậy bị hủy bỏ.
Về sau Lâm Nhất có nghe nói thêm chút chuyện về Trình Thanh Lộ, miêu tả của mọi người về cô nàng không quá giống với người mà anh gặp lần cuối cùng kia. Nhưng chẳng có gì kỳ lạ, những gì anh trưng ra trước mặt người ngoài cũng đâu hề liên quan đến tính cách chân thật.
Trình Thanh Lộ không để lại đôi câu vài lời cho người thân bạn bè, nhưng cơ duyên xảo hợp thế nào cô lại tặng cho Lâm Nhất một câu di ngôn.
"Thật sự rất muốn xem anh chơi đàn cello một lần nữa."
Một tháng sau, "Đồ Hoa" chính thức ra đời trên platform âm nhạc.
Bản nhạc đầu tiên mà Đồ Hoa đăng tải là tác phẩm nổi tiếng thế giới Lâm Nhất không thường xuyên luyện tập —— Cello Concerto in E minor của Edward Elgar.
Lâm Nhất vuốt ve cái tên trên mặt đĩa CD, cất nó vào trong hộp rồi đặt xuống tầng chót giá CD nhà mình.
Sương sớm trong veo*, chính là những giọt lệ ngưng kết trên cánh hoa.
Nghe thấy không?
Đây là khúc an hồn tôi biểu diễn riêng cho cô.
Hy vọng ở kiếp sau, cả cô và tôi đều không còn bị bệnh tật tra tấn nữa.
(*Chữ Thanh Lộ (清露) trong tên Trình Thanh Lộ nghĩa là giọt sương trong veo)
- -------------------
Lời tác giả:
Giữa bản giao hưởng êm dịu, suy nghĩ của Đoàn Triết trôi đến một nơi khá xa —— Một cảnh tượng quá khứ vừa long trọng vừa chết chóc.
Sau khoảng thời gian chờ đợi dài dòng, buổi hòa nhạc đầu tiên trong đời hắn rốt cuộc đã không thể thuận lợi hạ màn. Trình Thanh Lộ được người ta tìm thấy trong toilet phòng trang điểm, lúc phát hiện ra thân thể cô đã lạnh cứng, một câu di ngôn cũng không để lại.
Hai ngày trước cô gái trẻ tuổi này còn cực kỳ vui vẻ phấn chấn đi phân phát vé mời hòa nhạc cho tất cả mọi người, không ai biết thứ gì đã khiến cô thay đổi suy nghĩ rồi đột ngột đưa ra lựa chọn khiến người ta tiếc nuối như vậy.
Bao gồm cả bác sĩ chủ trị của cô lúc đó. —— Chương 11
Ngoài ra, xin lưu ý rằng tất cả các nhân vật trong truyện này đều không có nguyên mẫu, tác giả từ chối toàn bộ hình ảnh nhân vật thay thế từ thế giới thật.
Nói thêm chút chuyện ngoài lề về đề tài âm nhạc cổ điển.
Jacqueline Mary du Pré (26/01/1945 - 19/10/1987),nghệ sĩ cello người Anh, là người được giới chuyên môn công nhận là nghệ sĩ trình diễn tác phẩm Cello Concerto in E Minor xuất sắc nhất từ trước đến nay.
Nữ thần cello tài hoa này không may được chẩn đoán mắc bệnh đa xơ cứng vào năm 1973 và bất hạnh qua đời ở tuổi 42. Du Pré từng miêu tả bản Cello Concerto cung Mi thứ của Elgar là "Được ngưng kết từ nước mắt." Câu nói trong bài vừa là một ẩn dụ vừa là một lời tri ân dành cho cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]