================
Lâm Nhất luôn cảm thấy có lẽ kiếp trước mình đã tạo rất nhiều tội nghiệt, cho nên kiếp này mới phải đeo trên lưng một đoạn nhân sinh đau đớn như vậy. Anh từng ảo tưởng ra một Đồ Hoa không tồn tại, cố gắng hấp thụ chút nhiệt lượng nhỏ nhoi từ cuộc đời hoàn hảo của cô ấy mới có thể chống đỡ tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng rồi người thanh niên kia xuất hiện rất vô duyên vô cớ, cũng không thèm nói lý. Hắn cẩn thận góp nhặt từng mảnh vỡ tưởng tượng của anh rồi lần lượt biến chúng trở thành hiện thực.
Lần cuối cùng bản thân mình dùng tài khoản Đồ Hoa để đăng bài là khi nào nhỉ?
Hình như là hai ngày trước, hoặc ba ngày gì đó.
Lâm Nhất không thể lập tức nhớ ra đáp án chính xác.
Anh ngắm nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực ngoài cửa sổ, ráng màu kia đẹp đến mức làm anh cảm thấy rất không chân thật.
"Cậu đừng cười nữa." Lâm Nhất nói.
"Cười cũng không cho?" Đoàn Triết cạn lời, "Sao anh độc đoán thế."
Lâm Nhất hơi nghiêng mặt qua một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói: "Cậu còn cười nữa tôi sẽ muốn trải nghiệm thứ khác đấy."
Đoàn Triết lại cười khùng khục mấy tiếng, hỏi Lâm Nhất: "Muốn trải nghiệm cái gì nào?"
Giọng điệu cực kỳ dịu dàng, tựa như một mảnh lông chim mềm nhẹ trêu chọc vành tai Lâm Nhất.
"Không biết." Lâm Nhất cọ chóp mũi lên gò má hắn, hỏi rất ám chỉ, "Thế cậu có sở trưởng đặc biệt gì khác không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/3322019/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.