Chương trước
Chương sau
================

Mặt trời đã lên cao, Đoàn Triết bị tiếng điện thoại rung chấn không ngừng đánh thức khỏi mộng mị. Hắn mò vào hõm tay vịn chính giữa cầm điện thoại lên nhìn thử, là một dãy số xa lạ.

Hắn đang mặc nguyên quần áo ngủ ngồi trên ghế lái, toàn thân trên dưới không có chỗ nào là dễ chịu, mơ mơ màng màng áp điện thoại lên tai ấn nút nghe máy.

Trong điện thoại vọng ra một tiếng chào "Bác sĩ Đoàn" nghe rất phong nhã lịch thiệp.

"Ai đấy ạ?" Trong xe suốt đêm không bật điều hòa nên nhiệt độ không khác mấy so với bên ngoài, Đoàn Triết day day mũi mấy cái, hoài nghi có lẽ mình bị cảm rồi.

"Bạch Nghiên Sơ." Người nọ đáp.

Bên trong khoang xe vẫn tỏa đầy mùi vị tình ái mãnh liệt nhưng cơn buồn ngủ của Đoàn Triết đã tiêu tán sạch sẽ. Hắn giật mình quay đầu nhìn xuống hàng ghế sau, Lâm Nhất không có trong xe.

Tối hôm qua sau khi làm xong lần thứ hai Lâm Nhất đã mệt đến sắp xỉu, Đoàn Triết dùng khăn giấy ướt vệ sinh cho anh một chút, mặc lại quần áo rồi đắp cả hai chiếc áo khoác lên người anh, mình thì hạ thấp ghế lái xuống ngủ tạm một đêm.

Hắn ngủ quá say, hoàn toàn không nhận ra Lâm Nhất xuống khỏi xe từ lúc nào.

"Xin lỗi vì quấy rầy cậu sớm như thế, chuyện chúng ta trao đổi lần trước, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ xong rồi." Bạch Nghiên Sơ nói thẳng, "Bao giờ cậu có thời gian? Hoặc tôi lên mạng lấy số hẹn trước cũng được."

Đoàn Triết đeo kính mắt lên, xuyên qua cửa sổ xe thấy được bóng dáng Lâm Nhất đang ngồi một mình bên bờ cát.

Thấy hắn cứ mãi không trả lời, Bạch Nghiên Sơ lại hỏi lần nữa: "Bác sĩ Đoàn?"

Đoàn Triết vẫn không lên tiếng.

"Chắc do tín hiệu bên chỗ tôi không tốt lắm." Bạch Nghiên Sơ kéo điện thoại lại gần miệng, kiên nhẫn nói, "Ý của tôi là..."

"Tôi đang ở bên ngoài." Đoàn Triết cắt ngang lời anh ta.



Hắn kẹp di động vào bả vai, nhặt chiếc áo khoác đắp trước ngực mình tròng lên người, thuận miệng ứng phó: "Anh chờ tôi trở về kiểm tra lại lịch hẹn đã, có gì chúng ta liên hệ sau."

*

Nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên cát từ phía sau truyền tới, Lâm Nhất quay đầu nhìn thử.

"Anh dậy từ bao giờ?" Đoàn Triết đi đến bên cạnh anh, dừng chân lại.

Thủy triều đã lùi về vị trí rất thấp để lộ ra một bãi cát lầy lội, càng vào gần bờ nước biển càng vẩn đục, không phải cảnh tượng đẹp đẽ gì đáng xem. Lâm Nhất cầm một chiếc vỏ sò tầm thường trong tay xem xét, trả lời rất không liên quan: "Bước ngoặt trong quan hệ giữa chúng ta, là kể từ thời điểm chúng ta ngủ với nhau."

Đề tài ngoài dự liệu khiến Đoàn Triết hơi giật mình.

Lâm Nhất dùng ngón cái cạy đi vết bùn cát cuối cùng trên vỏ sò, lẩm bẩm như đang tự hỏi: "Ngủ với tôi thật sự thích hơn với phụ nữ à?"

Sóng biển trào lên rồi rút xuống, hai người rơi vào khoảng yên lặng ngắn ngủi.

Lâm Nhất lấy lại chút phản ứng, áy náy khẽ cười một tiếng: "Hình như tôi không nên hỏi cậu câu này."

Nghe đến đây Đoàn Triết mới hiểu, ban đầu câu hỏi kia không nhằm vào hắn, nhưng chuyện đáng châm chọc chính là nó dường như cũng hoàn toàn áp được lên người hắn.

"Sáng nay đã uống thuốc chưa?" Đoàn Triết khó khăn dời đề tài đi.

"Rồi." Ngón trỏ tay phải Lâm Nhất gõ gõ lên mặt đồng hồ tay trái, "Nó nhắc nhở tôi."

"Đi thôi." Đoàn Triết hơi cúi người xuống nắm cổ tay anh, kéo nhẹ một phen, "Chúng ta về nhà."

Lâm Nhất không đứng dậy mà vẫn ngồi yên như cũ, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Đoàn Triết, đáp án cho câu hỏi kia, chờ sau này cậu có bạn gái thì nhắn một tin WeChat nói cho tôi biết nhé."

Đoàn Triết buông ngón tay ra, chậm chạp đứng thẳng dậy.



Ánh mắt Lâm Nhất rất khẩn thiết, lộ ra thần sắc nghiêm túc hiếm thấy: "Yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng tôi thật sự rất muốn biết."

"Tôi đã nói rồi, không phải vì lên giường với anh mà tôi..."

"Hẳn cậu là người biết rõ nhất, căn bệnh này có lẽ sẽ đeo bám tôi cả đời." Lâm Nhất quấn chặt cổ áo da che chắn làn gió biển lạnh lẽo ập thẳng vào mặt, nói rất thản nhiên, "Mười mấy năm trôi qua rồi, bệnh tật hiện giờ đối với tôi mà nói không còn là vấn đề lớn, tôi đã sớm học được cách chung sống hòa bình với nó." Anh dừng lại một chút, ánh mắt đảo xuống chiếc vỏ sò trong tay, "Chuyện nửa năm trước chỉ là một lần ngoài ý muốn nho nhỏ, sẽ không có lần thứ hai."

Đoàn Triết đứng yên tại chỗ không nói một lời, hắn có thể cảm giác được Lâm Nhất đang nói nghiêm túc.

"Chúng ta thỏa thuận thời gian chính xác đi." Lâm Nhất lại ngẩng đầu lên, nhìn hắn suy nghĩ một lát, "Hai tháng."

Anh đổi sang giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Nếu sau hai tháng tôi không còn nhìn thấy mẹ tôi nữa, cậu cứ xem như tôi đã 'khỏi hẳn', đến lúc đó tôi lại thả cậu đi."

Đoàn Triết không muốn tiếp tục nghe anh tự tính toán, bèn lên tiếng cắt ngang: "Tôi đi khi nào là do tôi quyết định."

Lâm Nhất mỉm cười nhàn nhạt: "Những lúc ở bên cạnh tôi cậu cũng đâu vui vẻ gì."

Đoàn Triết lại ngẩn cả người.

"Trông cậu rất áp lực, cũng rất khổ sở." Ánh mắt Lâm Nhất tinh tế đảo qua gương mặt nghiêm nghị của hắn, bình tĩnh nói, "Mặc kệ là xuất phát từ trách nhiệm của y giả hay áy náy vì lỡ ngủ với tôi, cũng rất cảm ơn vì tất cả những chuyện cậu đã làm." Anh vung cánh tay về phía trước, dùng sức ném vỏ sò đi thật xa, "Cậu là một người tốt, không cần phải chịu đựng những chuyện này, đừng lãng phí quá nhiều thời gian lên người tôi."

Vỏ sò chìm vào lòng biển, không khơi lên nổi một chút gợn nước nào.

"Nghỉ ngơi xong chưa?" Lâm Nhất đứng lên khỏi bờ cát, nói với Đoàn Triết còn đang phát ngốc chưa tỉnh, "Nghỉ xong rồi thì chúng ta về nhà thôi."

Anh vỗ nhẹ mấy cái lên lưng Đoàn Triết rồi đi thẳng về hướng chiếc xe.



Mới ngủ với trai xong sáng hôm sau bị tình đầu của người ta gọi tới làm áp lực ngang, ông đốc tờ sống sót qua drama này đúng là không dễ dàng gì
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.