Chương trước
Chương sau
================

Lần đầu tiên Đoàn Triết nhìn thấy Lâm Nhất là vào mười ba năm trước.

Trong buổi đi cắm trại mùa xuân Thẩm Hòe Tự xuống núi bị trẹo chân nên mấy ngày liên tiếp phải bắt taxi đi học, mỗi ngày sau khi tan học Đoàn Triết đều đứng chờ bắt xe cùng cậu ta. Cách một con đường lớn, Thẩm Hòe Tự trông thấy Kỷ Xuân Sơn và Lâm Nhất ở con phố đối diện.

Đoàn Triết cũng nhìn qua.

Kỷ Xuân Sơn đang đứng trước cửa hàng McDonald's, bên cạnh là một người con trai cao hơn một chút, dáng vẻ không giống học sinh trung học, trong tay cầm một cây kem ốc quế.

Hắn từng kể chuyện này cho Thẩm Hòe Tự và Kỷ Xuân Sơn nghe một lần, nhưng trong lúc kể đã cố ý giấu đi phần tiếp sau đó.

Thẩm Hòe Tự lên xe taxi rời đi, còn một mình hắn đứng tại chỗ nhìn thêm một lát. Người con trai kia đang trò chuyện cùng Kỷ Xuân Sơn thì đột nhiên bật cười. Anh cười đến có chút cuồng loạn, thậm chí là đáng sợ, ở thời điểm Đoàn Triết bắt đầu cảm thấy khó chịu, người nọ lại ngừng cười trong nháy mắt, gương mặt tiếp tục quay về biểu cảm lạnh nhạt như cũ.

Khoảng thời gian đó Đoàn Triết đang chìm đắm trong EVA không kiềm chế nổi nên sinh ra hứng thú rất lớn đối với tâm lý học và triết học, hắn lập tức tò mò về người kia. Vốn dĩ ngày hôm sau muốn tìm Kỷ Xuân Sơn hỏi thăm, nhưng chuyện ra tới miệng lại cảm thấy mình quá tọc mạch, thế là cuối cùng không có động thái gì nữa.

Quả thực hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, mười ba năm sau hắn lại phải chạy đi hỏi Kỷ Xuân Sơn về chuyện của Lâm Nhất.

"Không phải." Đoàn Triết lặp lại câu trả lời trước đó.

Khách khứa bắt đầu lục tục kéo lên lầu hai nên tiếng ồn dần dần lớn hơn, không khí ngày hội lấp đầy mọi ngóc ngách trong quán ăn, phục vụ đi lại thoăn thoắt quanh những lối đi nhỏ hẹp, góc bàn bên cửa sổ này lại yên tĩnh như bị đông cứng thời gian, không một ai lên tiếng.

Mãi đến khi phục vụ xuất hiện bên cạnh, nhẹ nhàng đặt một đĩa salad cá ngừ đại dương và một đĩa gà nướng lên mặt bàn bọn họ, Kỷ Xuân Sơn mới phá vỡ cục diện yên lặng. Hắn rút đôi đũa dùng một lần ra khỏi giấy bọc, gắp một miếng thịt gà cho vào miệng.

"Tại sao lại hỏi tôi những chuyện này?" Thịt gà nướng ngoài giòn trong mềm, Kỷ Xuân Sơn ung dung nhai nuốt, "Cậu đâu phải người thích nhúng mũi vào chuyện người khác."

Đoàn Triết cũng rút một đôi đũa ra nhưng lại đặt xuống giá gác đũa: "Tôi phải hiểu về quá khứ thì mới biết phải trợ giúp anh ta thế nào."

Kỷ Xuân Sơn dùng ánh mắt chỉ vào đĩa gà nướng trên bàn, ra hiệu cho Đoàn Triết: "Ăn đi kìa."



Đoàn Triết vẫn không động đũa, Kỷ Xuân Sơn cũng không khuyên nữa mà nói thẳng: "Có lẽ cậu khó lòng tưởng tượng, tôi từng được Lâm Nhất quan tâm săn sóc rất nhiều, đối với tôi anh ấy không khác gì anh trai ruột. Cho nên, có chuyện gì mà người làm em trai như tôi không được biết sao?"

Phục vụ quay lại lần nữa đặt lên bàn một đĩa mì ống thịt bằm và hai ly bia tươi. Kỷ Xuân Sơn đẩy một ly ra trước mặt Đoàn Triết: "Hiện giờ quan hệ giữa cậu và Lâm Nhất là như thế nào?"

Thật ra hắn ta càng muốn hỏi trực diện hơn một chút nhưng không thể hỏi ra miệng. Dù là hiểu biết về Đoàn Triết trong hai tháng ở trường trung học số 6, hay những lần lui tới không thường xuyên lắm sau khi Đoàn Triết trở về nước đều không thể hỗ trợ nổi cho những suy đoán đen tối đang diễn ra trong đầu hắn.

Hai tay Đoàn Triết nắm ly bia, ngón cái lướt qua vệt nước lạnh đọng trên thành ly.

"Buổi tối hôm diễn ra hòa nhạc, trạng thái tinh thần Lâm Nhất không tốt lắm." Hắn hạ thấp giọng một chút dưới cái nhìn đầy hăm dọa của Kỷ Xuân Sơn, "Tôi an ủi anh ấy."

Kỷ Xuân Sơn buông đũa xuống, cười gượng một tiếng: "Cái gì gọi là an ủi anh ấy?"

Đoàn Triết cụp mắt nhìn hình vẽ mình vô thức vẽ lung tung lên thành ly, dứt khoát nói thẳng: "Bọn tôi ngủ với nhau."

Giọng hắn tuy không lớn, nhưng mấy chữ này tựa như một tiếng sấm cắt qua bóng đêm như mực ngoài cửa sổ, cũng lật đổ mọi hiểu biết của Kỷ Xuân Sơn về Đoàn Triết trong hơn mười năm hai người quen biết.

Phải rất lâu sau Kỷ Xuân Sơn mới định thần lại, đại não hắn đã bị hoang mang, khiếp sợ và phẫn nộ nghiền ép thành một đống đổ nát: "Việc cậu làm có khác gì nhân cháy nhà đi hôi của không?" Hắn ta giơ tay vò vò tóc, bắt đầu nói năng lộn xộn, "Cậu thích đàn ông? Muốn kết giao với anh ấy hay là..."

Đoàn Triết trốn tránh ánh mắt hắn ta, cầm ly lên uống một ngụm làm dịu cổ họng khô khốc.

Kỷ Xuân Sơn không dự đoán được hắn lại có phản ứng như vậy, sau khi kinh ngạc mất vài giây thì tức đến bật cười: "Đoàn Triết, cậu có biết bản thân đang làm gì không? Anh ấy đã bị Bạch Nghiên Sơ hại đủ thảm, cậu..." Hắn ta lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Tôi thật không ngờ cậu là loại người đó, cậu khiến tôi... mở mang tầm mắt đấy."

Đoàn Triết không phản bác.

Hắn không hề muốn chủ động nhắc lại những chuyện xảy ra vào đêm Giáng Sinh, tuyệt đại đa số lựa chọn của hắn vào đêm hôm đó đều là kết quả đến từ thần trí hỗn loạn. Nội tâm hắn sớm bị sợ hãi chiếm cứ, che lấp đi toàn bộ những phương án giải quyết càng lý trí hoặc hoàn hảo hơn.

"Bây giờ anh ấy đang cần tôi." Đoàn Triết quay mặt nhìn dòng xe cộ đông đúc ngoài cửa sổ, thấp giọng, "Chờ đến lúc anh ấy không cần nữa, tôi sẽ tự giác ra đi."

Ngữ khí hắn rất bình tĩnh làm Kỷ Xuân Sơn cũng bình tĩnh lại một chút: "Nếu cậu đã không thích thì đừng đi trêu chọc anh ấy, cứ như vậy chỉ khiến anh ấy tổn thương lần thứ hai thôi."

Đoàn Triết nghe thế quay đầu lại.



Đột nhiên hắn nhớ ra trước đây mình từng nói với Thẩm Hòe Tự những lời tương tự. Không ngờ vật đổi sao dời, câu khuyên nhủ này cuối cùng lại quay về ném thẳng lên đầu mình.

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Đoàn Triết bật cười, "Tôi không tổn thương Lâm Nhất nổi đâu."

Một bên là người không khác gì anh em ruột, bên kia là bạn thân từng trợ giúp hắn và Thẩm Hòe Tự vô số lần, Kỷ Xuân Sơn chỉ cho là hắn bị ma xui quỷ khiến, đành dùng hết khả năng kiên nhẫn khuyên: "Công việc của cậu là giao tiếp với nội tâm của người khác, cậu tự hỏi bản thân xem, chuyện tình cảm có thể dùng logic để phán đoán được hay sao?"

Đoàn Triết thừa nhận, đúng là không thể.

Thế nên đêm qua hắn đã chẳng thể cưỡng lại mâu thuẫn mà tiếp tục phát sinh quan hệ thân mật với Lâm Nhất.

"Yên tâm đi." Đoàn Triết nhắm mắt dựa vào lưng ghế, ngửa đầu thở một hơi thật dài, "Lúc anh ấy nhìn tôi chỉ nghĩ đến người khác thôi."

Trong lúc ngủ say thỉnh thoảng Lâm Nhất sẽ vô thức bật ra vài câu nói mớ, Đoàn Triết nghe được tên Bạch Nghiên Sơ không dưới một lần.

Không chỉ có lúc ngủ.

Tối hôm qua ở thời điểm Lâm Nhất sa vào khoái cảm, cái tên bật ra khỏi miệng anh như cũ vẫn là Bạch Nghiên Sơ.

Đoàn Triết không nhớ lại nữa, hắn ngồi thẳng dậy, giọng điệu cũng quay về vẻ trấn định: "Nếu cậu thật sự muốn tôi nhanh chóng rời khỏi anh ấy, vậy thì mau kể hết tất cả những gì cậu biết cho tôi nghe đi."



Remind cho quý dị những lời thấm thía trước đây nhà hiền triết của chúng ta đã chân thành khuyên bạn thân:

[ Chiến binh Neo Genesis Học Vẹt: Trai thẳng chọc gay, thiên lôi đánh xuống. ]

Chương 30 bộ "Sao Rơi" nhé ạ, có thể ôn lại để thẩm thấu xem quý ngài của chúng ta đã cắm flag mượt đến mức nào

Btw, cái thằng hôm qua còn làm bạn trash alimu tự dưng hôm nay thành anh rể hờ, tôi mà là anh Kỷ tôi cũng sốc không nhẹ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.