================
Đoàn Triết vốn muốn tìm Kỷ Xuân Sơn hỏi thăm thêm về chuyện của Lâm Nhất nhưng hai người mãi mà không hẹn gặp thành công, hiểu biết của hắn về gia đình Lâm Nhất chỉ gói gọn trong mấy câu ngắn ngủi anh nói với Bạch Nghiên Sơ vào đêm Giáng Sinh. Căn cứ theo phản ứng của anh, Đoàn Triết giản lược phán đoán có lẽ người mà Lâm Nhất nhìn thấy ngày hôm đó và hôm nay là một.
Hắn giữ gáy Lâm Nhất, ấn đầu đối phương vào ngực mình, hoàn toàn che kín tầm mắt anh lại.
"Bà ấy vẫn luôn ở đó sao?" Đoàn Triết hỏi.
Lâm Nhất lắc đầu, bàn tay đồng thời sờ xuống, ngữ khí gấp gáp: "Làm thêm lần nữa đi."
Cánh môi mềm mại cọ qua cơ ngực mướt mồ hôi của Đoàn Triết tựa như hôn mà không phải hôn, dục vọng chưa hoàn toàn mềm xuống sau khi chạm vào gần như bị đánh thức trong nháy mắt. Đoàn Triết giữ tay anh lại, cúi đầu hỏi: "Đàm Tư Minh có biết việc này không?"
"Biết." Cổ tay Lâm Nhất kích thích theo biên độ nhỏ vài cái.
Đoàn Triết đè nén tiếng thở thô nặng, lại hỏi: "Tối nay đã uống thuốc chưa?"
Lâm Nhất ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn.
"Thuốc để ở đâu, tôi đi lấy." Đoàn Triết nhấc chân bước xuống giường.
Lâm Nhất ngã người xuống giường như bị rút hết xương, duỗi dài tay rút một tờ khăn giấy trên đầu giường lau qua thân thể, lười biếng đáp: "Trên đầu tủ ngoài phòng khách."
Đoàn Triết đứng nguyên tại chỗ, thấp giọng lên tiếng: "Lâm Nhất, tôi bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/3159068/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.