Tiếng đàn dây du dương như thì thầm vào tai. Đây là một bản độc tấu cello từ Tổ khúc số 2 cung Rê thứ* của Bach.
(*Cello Suite No. 2 in D Minor BWV 1008 - Johann Sebastian Bach)
Lâm Nhất nghe được khoảng một phút mới nhét trả tai nghe về cho hắn, khóe môi gợi lên một độ cung như có như không: "Cậu thích nghe thứ này à?"
Đoàn Triết ngồi thẳng dậy, gỡ cả hai chiếc tai nghe xuống cho vào túi quần, sau đó phủi phủi tàn thuốc rơi trên tay, quay đầu nhìn Lâm Nhất đáp một tiếng "Ừ".
"Gu của cậu khác người thật đấy." Lâm Nhất bật ra một tiếng cười khẽ từ trong xoang mũi, nghe ra một chút ý trào phúng, "Có gì hay mà nghe?"
Nhạc cổ điển đúng là thể loại nhạc khá kén người thưởng thức, đối phương có phản ứng như vậy Đoàn Triết không hề thấy bất ngờ. Nhưng đặt tay lên ngực tự vấn, bản thân hắn cũng không tính là fan nhạc cổ điển chính hiệu, đành thành thật trả lời: "Cách biểu diễn của cô ấy đặc biệt."
Lâm Nhất nhướn mày lặp lại: "Cách biểu diễn của anh ta* rất đặc biệt?"
*Chỗ này có một sự hiểu lầm giữa cách dùng đại từ nhân xưng của hai người, Đoàn Triết dùng chữ 她 (dành cho nữ) vì đang cho rằng người diễn tấu bản nhạc là nữ, còn Lâm Nhất dùng chữ 他 (dành cho nam) vì biết rõ người biểu diễn là nam, cả 2 đều phát âm là [tā] nên người trong cuộc không phát hiện ra đang hiểu sai chỗ nào.
Đây hoàn toàn là đáp án anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/2744070/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.