Lâm Nhất không tin dị đoan, nhưng anh biết làm chuyện xấu nhất định sẽ gặp quả báo.
Đó chỉ đơn thuần là một trận phát tiết đơn phương. Mặc dù thân thể không hề vui thích, nhưng chẳng sao, Lâm Nhất nghĩ, cuối cùng anh đã kéo được Bạch Nghiên Sơ xuống vực sâu như ý mình.
Anh thức trắng suốt một đêm, trong giai đoạn hưng cảm nhẹ anh vốn cũng không cần ngủ. Lâm Nhất cảm thấy may mắn vì đã không bỏ lỡ vẻ mặt như nhìn thấy quỷ sau khi thức dậy của Bạch Nghiên Sơ. Anh ta định mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì, vội vàng nhặt quần áo vứt lung tung dưới sàn lên mặc vào, chạy trối chết khỏi khách sạn không quay đầu lấy một lần.
Lâm Nhất vuốt phẳng phần ga trải giường bị vết máu làm bẩn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ —— Lát nữa phải trả thêm phí giặt ủi cho khách sạn mới được.
Anh hơi di chuyển vị trí, dùng thân thể mình che lên vết bẩn kia. Trên người rất đau, ngực rất đau, đầu cũng rất đau.
Điện thoại bàn đặt trên tủ đầu giường liên tục réo vang, có lẽ là lễ tân khách sạn gọi điện hỏi xem khách có trả phòng hay không.
Lâm Nhất không bắt máy.
Không biết tiếng điện thoại đã vang lên bao lâu.
Giai đoạn trầm cảm lặng lẽ ập tới không một dấu hiệu báo trước.
2 giờ chiều ngày hôm sau, phục vụ phòng khách sạn cảm thấy vị khách trong phòng biểu hiện quá dị thường, sau khi gõ cửa rất lâu mà không có tiếng trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/2744056/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.