Năm Trác Vân qua đời, Lâm Nhất mười lăm tuổi, Lâm Thâm mười tám tuổi.
Lâm Húc Bình đã ly hôn với Trác Vân từ mấy năm trước, tuy trên danh nghĩa là người giám hộ của bọn họ nhưng hai đứa con trai hầu như không hề qua lại với ông ta. Lúc ấy Tần Chính Hoa không chỉ là thầy dạy đàn của Lâm Nhất mà càng giống một người ông trong nhà hơn, thường ngày rất quan tâm chăm sóc anh.
Đáng tiếc sau này Lâm Nhất không thể thỏa mãn sư nguyện, sau khi tốt nghiệp học viện âm nhạc thì không gia nhập vào dàn nhạc nào, cũng không học thêm lên cao. Thiên phú rất tốt bị bỏ dở giữa chừng, chỉ có thể cảm khái bằng một câu "Thẹn với sư ân".
Lâm Nhất bước vào phòng tiệc, tìm một góc hẻo lánh cách bàn trung tâm xa nhất, đặt hộp đàn dựa vào mặt tường rồi ngồi xuống ghế. Những người có mặt trong bữa tiệc đa số đều công tác trong các dàn nhạc, nhà hát hoặc làm công việc giảng dạy, Lâm Nhất ngồi giữa bọn họ trông rất lạc loài, nhưng vốn dĩ anh cũng không định đến nơi này để giao lưu nên chỉ cầm món đồ gác đũa bằng sứ vẽ hoa lan trên bàn lên, lẳng lặng nghịch trong tay.
Triệu Dữ xem như vị đàn anh thân thiết nhất với Lâm Nhất, thấy anh rúc vào một góc không hòa đồng bèn tiến lại gần chào hỏi, giục anh lên trên mà ngồi.
"Không được." Lâm Nhất liếc xuống chân, mở miệng thoái thác, "Đàn của em choán chỗ lắm."
Phần lớn mọi người đều về khách sạn cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/2744048/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.