Hắn nhìn nó, nhìn nét đáng yêu trên gương mặt nó. Thật ra hắn muốn mau chóng cưới nó để nó mãi mãi thuộc về hắn nhưng hiện tại nó đang mất trí nhớ. Điều quan trọng là phải chữa khỏi cho nó trước đã.
-Con chưa nghĩ đến điều này ạ!-hắn buột miệng trả lời mà chưa suy nghĩ kĩ về câu nói của mình
Ba người kia nghe xong thì khựng người. Nhất là nó "chưa nghĩ đến sao?" chẳng lẽ hắn không iu nó. Câu nói này khiến nó suy nghĩ lung tung.
Sau khi ăn trưa thì hắn đưa nó về và nói có việc bận nên không thể đưa nó đi chơi vào chiều nay như đã hứa.
Bố nó đi công tác ở miền bắc khoảng 1 tháng mới về, còn Nguyên Nhi thì suốt ngày bận học nên trong nhà chỉ còn nó và mẹ. Nó bước vào nhà với vẻ mặt buồn hiu, thất thần khiến mẹ nó vô cùng lo lắng.
-Vy con sao vậy?
-Con...con không sao?-nó thơ thẩn trả lời
-Hình như con có nhiều tâm sự...-làm sao có thể qua mặt mẹ nó được
-Không ạ, con ổn-nó cười như không
-Thôi được rồi, con lên phòng nghỉ đi-nếu nó đã không muốn nói thì mẹ nó cũng không ép
Nó đi nhanh lên phòng và khóa chặt cửa. Nó là cô gái rất nhạy cảm. Từ lúc trưa đến giờ nó đã cảm thấy khóe mắt rất cay nhưng đã kịp kìm nén dòng nước mặn và đắng đó nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi. Nó khóc! Chỉ vì một câu nói của hắn lại khiến nó suy nghĩ nhiều đến như vậy. Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-heo-thich-cai-anh-lam-ha/2034704/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.