Cô khóc nhiều đến mức ướt đẫm cả ngực áo của anh rồi ngủ thiếp đi hại anh phải bế cô vào phòng. Nhưng khổ nỗi giờ trong phòng chỗ nào cũng có người nằm cả bế cô vào đó một cách an toàn mà không bị ai phát hiện thi cũng khó.<Đành vậy!>. Bất đắc dĩ anh và cô đều phải ngủ trong phòng chứa đồ. May mắn cho hai người là trong đó có sẵn một chiếc giường xếp và một chiếc ghế dài. Anh đặt cô xuống giường với lấy chiếc áo khoác của mình đắp lên người cô. Ngồi xuống bên cạnh tiểu Nguyệt mà lòng anh đau nhói. đây có lẽ không phải lần đầu anh nhìn thấy cô khóc, lần đầu tiên gặp nhau anh cũng thấy cô khóc nhưng lần này cảm giác thật khó tả. Nhẹ nhàng vén những sợi tóc vương trên trán của cô trên môi anh khẽ vẽ lên một nụ cười. Nhìn cô một hồi lâu, anh mới sực nhớ vội vàng đưa đồng hồ lên trước mặt đã hơn 11h. Anh với lấy chiếc áo khoác của Nguyên tử đặt lưng xuống chiếc ghế dài gần đó nhưng không sao ngủ được ánh mắt cứ nhìn về người con gái đang nằm trên chiếc giường bên cạnh.<Cảm giác này được gọi là “trúng gió” thì phải> bất giác anh đưa tay lên ngực nơi con tim anh đang thực hiện cuộc chạy đua không điểm dừng. Sáng hôm sau:
-Chú Bạng Hổ!!!!! tiểu Nguyệt và đại ca mất tích rồi_ Vương Nguyên hét toáng lên khi không thấy cô trên giường.
-Chắc chúng nó rủ nhau đi tâm tình rồi_ Chú Bạng Hổ cười đểu nhìn Vương Nguyên
-GÌ CHỨ!!!_ lần này không phải một mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hau-dau-em-co-khoe-khong-tfboys/550998/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.