-Cô thấy gì rồi hả, thấy gì phải cho tôi thấy lại thế mới công bằng. Ngay lúc này cô có thể cảm nhận được có đám mây màu hồng nhẹ nhàng lướt qua mặt anh. Cô quay lưng toan bỏ chạy thì anh đã nhanh tay nắm cổ áo cô lại. Tiểu Nguyệt bực bội đáp: 
-Tôi chưa thấy gì hết! tránh ra đi, đừng có vô lý thế chứ_ Nói rồi cô vung tay chạy lại núp sau lưng Thiên_ Anh ơi! cứu! Tuấn Khải bắt nạt em. 
Trên môi cậu nở một nụ cười nhẹ tựa gọt nước giữa mặt hồ rất khó có thể cảm nhận được <Cuối cùng em cũng chịu đến phía sau lưng anh>. Thiên nghiêm túc nhìn anh: 
-Mọi người đừng giỡn nữa. Tiểu Nguyệt em đến đây có việc gì à? 
-Em đưa kịch bản cho mọi người_ Cô chìa xấp giấy ra trước, lấm lét nhìn anh_ Mỗi người lấy một bản. Có vài chỗ em đã bàn với đạo diễn sửa đổi đôi chút mọi người ngồi xuống đi._ cô tiến lại chiếc bàn trà ở giữa phòng, ngồi xuống rồi bắt đầu” chương trình” của riêng mình. 
-phân cảnh này của Tuấn Khải! anh nhớ phải học thuộc đó kẻo lại quên. Phân cảnh này của Vương Nguyên, đạo diễn nói anh phải chú ý một chút về phần nói nhớ đừng nói nhanh quá nhé. Còn đây là phần của anh Thiên, anh nhớ đừng giữ khuôn mặt lạnh lùng đó phải cười thật tươi nhá. Xong! Mọi người nhớ quay thật tốt nhé._ cô nở một nụ cười khích lệ _ À còn nữa hôm nay em sẽ xem các anh quay đó. 
Nói rồi cô quay lưng mở cửa ra khỏi phòng bỏ mặt ba 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hau-dau-em-co-khoe-khong-tfboys/550995/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.