Cô cùng họ về kí túc xá, cô vẫn đi sau họ không hiểu sao khi nhìn vào bóng lưng phía trước cô cảm thấy thật sự rất an toàn. Bỗng cô nhớ đến chuyện tối hôm đó, chạy đến trước mặt anh. thì bị anh trêu ngay:-Chán đi phía sau người ta rồi à?
-Không phải, chỉ là tôi muốn cảm ơn anh chuyện tối qua. Cảm ơn anh đã cõng tôi về.
-Cảm ơn gì mà không thành tâm chút nào_ Anh bĩu môi
-Cảm ơn anh, Vương Tuấn khải.
Cô vừa chạy theo vừa cảm ơn rối rít như là muốn thể hiện "lòng thành tâm của mình". Trên gương mặt của ai kia dần vẽ lên một nụ cười mãn nguyện. Còn hai con người đi hai bên thì không ngừng chửi rủa: < Tại sao chứ...>
Vừa về kí túc xá cô mới sực nhớ ra hôm nay bố phải tiếp tục chuyến công tác tại Úc.
-Thiên Tỉ cho em mượn điện thoại.
-Làm gì vậy?
-Em muốn tạm biệt bố. Bố không nói gì với em có nghĩa là ông không muốn em ra sân bay tiễn ông vì ông sợ em buồn. Em muốn nói vài điều với bố
Cậu liền lấy điện thoại ra đưa cho cô. Cô vội vàng bấm số của ông Hoàng
-Thiên Tỉ cháu gọi ta có việc gì thế
-Bố! là tiểu Nguyệt đây. bố xấu lắm nhé đi mà không nói với con câu nào._ Cô trách ông
-Con gái à! ta xin lỗi vì ta không muốn con buồn
-Không sao ạ! đổi lại lời xin lỗi đó bố hãy hứa với con một việc, có được không ạ?
-Được rồi việc gì con nói xem nào?
-Đơn giản lắm ạ! chỉ cần bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hau-dau-em-co-khoe-khong-tfboys/550987/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.