Tuấn Khải cõng cô về đến tận kí túc xá. Vừa đến thang máy thì Thiên và Nguyên cũng vừa tới: -Anh tìm thấy tiểu Nguyệt rồi à? em ấy có bị sao không?_ Thiên lo lắng hỏi 
-Nói be bé thôi em ấy đang ngủ _ Nguyên nhắc nhở 
 Nhìn khuôn mặt tèm lem của cô mà hai cậu không khỏi xót xa và trong lòng họ bỗng có một cảm giác thật kì lạ <Tại sao người cõng tiểu Nguyệt không phải là mình > 
 Về đến nhà Tuấn Khải đưa cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường cố không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Lúc này thì cả vải của anh không còn cảm giác gì nữa. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt vô tư không chút phiền muộn của cô lòng anh bình yên đến lạ. Anh cẩn thận đắp chăn cho cô rồi ra khỏi phòng. Cánh cửa lại bật mở vẫn là anh trên tay anh cầm băng keo cá nhân và thuốc sát trùng. Anh ân cần vệ sinh vết thương cho cô dán băng keo cá nhân lại cẩn thận rồi thở phào đi ra khỏi phòng. Anh đâu biết rằng Thiên đang ở bên ngoài trên tay cậu cũng cầm băng keo cá nhân và thuốc sát trùng <Nhưng giờ thì không cần nữa rồi > cậu lặng lẽ về phòng tâm trạng bề bộn khó hiểu. 
Sáng hôm sau vẫn như mọi hôm cô lại chùm chăn ngủ nướng ( hôm nay là thứ hai đấy bà trẻ ạ!). Vì Nguyên ở ngay bên phòng cô nên tiện thể sang gọi cô dậy: 
-Tiểu Nguyệt à! đậy thôi sáng rồi đấy hôm nay em phải đến trường đấy_ Cậu vừa nói vừa kéo chăn ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hau-dau-em-co-khoe-khong-tfboys/550985/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.