Sau ngày hôm đó ông Hoàng -bố của cô đưa cô sang Trung Quốc sinh sống. Sau 8 tiếng ngồi trên máy bay cả người cô mỏi nhừ.Vừa đặt chân xuống sân bay thì đã có một "ông" to con diện nguyên một cây đen chạy đến cung kính nói: -chào ông chủ! để tôi xách vali cho ạ! _ Nói rồi cái ông đó nhìn cô bằng một ánh mắt ngờ ngợ _Vậy vị này là...
-Là con gái ruột của tôi.Là đứa con gái tôi đã cực khổ tìm kiếm suốt mười mấy năm trời _ bố cô trả lời.
Vừa dứt câu thì ông Lý đã cuối đầu cung kính chào: "thật thất lễ quá! xin chào cô chủ."
Cô vốn không quen với những thứ dường như chỉ có trong truyện này nên lắp ba lắp bắp: "Ấy ấy ông ơi cháu nhỏ tuổi hơn ông nhiều, nên cháu chào ông trước mới phải. Cháu xin lỗi! cháu chào ông ạ!" cô cúi người trước ông lão một hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nói:"Xin tự giới thiệu cháu là Dương Băng ". Ông Lý cười nhẹ rồi cúi người kéo va li của hai bố con ông Hoàng để cẩn thận vào xe. Nhân lúc còn ở trên xe cô tranh thủ ngắm cảnh vật ngoài đường.Một khu đô thị sầm uất thật khác với nơi cô đã sống suốt 16 năm trời. Đột nhiên cô cảm thấy nhớ bố mẹ nuôi của cô quá mặc dù vẫn có thể về thăm họ thường xuyên nhưng cô đã quen với việc thấy họ hàng ngày. "Không biết bây giờ bố mẹ đang làm gì nhỉ?"cô nghĩ. Đang suy nghĩ mông lung thì chiếc xe phanh kít trước một ngôi nhà à không phải là tòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hau-dau-em-co-khoe-khong-tfboys/550979/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.