Hắn đờ đẫn bước ra khỏi phòng..
Nhìn nó..nụ cười còn mới nở..lúc nào nữa nó lại sẽ tắt..
~ Hôm sau ~
Nó dường như đã có thể bỏ ống thở..và có thể nói chuyện bình thường.
Nhìn thấy hắn nó cười..
Hắn bước tới bên giường nó hỏi:
- Khỏe chưa?
Nó gật đầu ngoan ngoãn..
Hắn nhìn nó cười..
Rồi bỗng chốc nó chỉ vào chân của mình:
- Chân tôi...tại sao..không..có...cảm...giác..?
Hắn đờ đẫn..
- Chân cô đang bị thương mà..không sao đâu, rồi sẽ khỏi ngay thôi.
Nó cười nhìn hắn:
- Vậy à..may quá!
Hắn đứng dậy định bước ra khỏi phòng..
Nó kéo lấy tay hắn
- Cảm..ơn..vì..trong..thời..gian..qua..đã..ở..bên..tôi..
Hắn không nói gì..
Những lời nói đó như những mũi dao đâm thẳng vào người hắn. Nếu không phải vì yêu hắn nó đâu có bị thế này..
Cùng lúc đó, Lizze bước vào..
- Xin lỗi vì đã làm phiền!! – Lizze đùa.
Nó bỏ tay hắn ra..đỏ mặt..
~ 3 hôm sau ~
Sức khỏe của nó gần như hoàn toàn bình phục..
Trừ cái chân..
Đợi tất cả ở đó..hắn ngồi xuống bên cạnh nó..
- Zen, tôi có chuyện muốn nói với cô?
- Tôi cũng thế..Anh nói là cái chân tôi chỉ bị thương thôi mà sao lâu khỏi thế, còn nữa sao tôi bị thương mà lại chẳng có cảm giác đau đớn là sao?
- ......Zen hãy bình tĩnh nghe những lời tôi sắp nói nhé.
Gương mặt hắn trở nên nghiêm túc trong bầu không khí bỗng chốc căng thẳng, lo lắng.
- Nói đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dien/3228955/chuong-76-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.