Hắn khẽ ôm lấy
Sohy..
Hắn biết chứ, hắn
biết nỗi đau đó chứ..
Hắn hiểu Sohy đau lòng như thế nào..
Nhưng sao thế này...chính bản thân hắn cũng
đau đớn tưởng như sắp chết..
-
Sohy...đừng
khóc..
Nắng tắt… dải tà dương chẳng còn kéo dài được
nữa nên vội vàng biến mất sau hàng cây thưa lá. Lại một đêm thu chơi vơi lạnh
hơi sương buông xuống bao trùm lên tất cả.
Tiếng nhạc cứ kéo dài vô tận chẳng khi nào
muốn dứt như con tim anh thổn thức, mong
chờ hoài... Những âm thanh nhẹ nhàng, réo rắt nhưng khắc khoải, dẫn dụ hồn
người lạc bước đến chông chênh. Bản nhạc chẳng vẽ nổi hình hài của thời gian
nhưng..nó khiến anh nhớ về em..
Nếu ai đó đã từng nghe bản nhạc Sad Violin
có thể cảm nhận được nỗi buồn ở bài hát đó... nó như nỗi buồn, nỗi nhớ thương
của anh về em...
Nước mắt không chỉ mặn mà còn rất đắng,
yêu không chỉ là hạnh phúc mà còn rất đau,… Em ở nơi nào trong biển trời mênh mông ấy, có
biết chăng… khi nhận ra ta cần nhau thì chỉ còn một giọt nước mắt muộn màng.
~ Tại nhà Sohy ~
Cô đã dùng hết nhẵn 2 bịch giấy...
Cô khóc...
Cô đau lắm..
Người đàn ông mà cô yêu..cô chờ đợi trong
từng ấy thời gian lại có thể dễ thay
lòng đổi dạ như thế sao?
Cô hận chính bản thân mình..
Ước gì cô có thể quay ngược lại thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dien/3228924/chuong-60-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.