- Đừng đi..
Ánh mắt hắn buồn bã.
- Bỏ ra!
Nó vùng vẫy...
- Tôi nói anh bỏ ra.
Hắn ôm lấy nó từ đằng sau.
Nó tức giận vùng ra khỏi vòng tay hắn..
- Tôi...chỉ là một món đồ chơi của anh thôi sao?
-......
- 1 tháng trước anh đã vứt bỏ tôi như một đống rác cơ mà.Tại sao bây giờ anh còn dám mở mồm nói tôi đừng đi. Dừng lại đi...tôi đã quá mệt mỏi rồi.
- Tôi xin lỗi...nhưng...tôi không thể chịu được nữa rồi..Tôi nhớ em..
Nó đỏ mặt...rưng rưng nước mắt..
- Tôi chỉ là một trong số những lựa chọn của anh thôi sao?
- Anh..
Nước mắt của hắn đang rơi đầy trên mặt...
Nó quay lại...khẽ đưa tay lên lau nước mắt cho hắn.
- Dừng lại ở đây thôi..Sẽ chẳng dễ dàng đâu để nắm lại một bàn tay đã buông..Chia ly là điều em chưa bao giờ muốn chọn..Anh hãy cứ sống tiếp cuộc sống của anh và hãy tiếp tục làm điều anh muốn. Em cũng thế cũng sẽ làm những điều mình muốn..và em sẽ mãi dõi theo anh...
Hắn ôm chầm lấy nó...
Cả 2 đều òa khóc trong bờ vai nhau...
- Anh sẽ nhớ em lắm đấy.
- Em cũng thế.
Sao chúng ta lại biết nhau giữa hàng vạn người nhỉ? Sao không phải là ai khác mà cứ phải là anh. Sao không phải là mãi mãi mà chỉ là trong chốc lát.
.Chỉ là chúng ta không phải là một nửa dành cho nhau trọn vẹn nên anh đi rồi em không có quyền gượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dien/3228918/chuong-57-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.