Hứa Già Thiên lập tức đỏ hồng mắt: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng có mà khinh người quá đáng!"
Diệp Bắc Minh thở dài: "Nếu đã vậy thì tôi độ kiếp đây!"
Âm ầm bùm!
Hư không dao động, lôi kiếp cửu sắc lóe sáng!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lao ra, tỏa ra từng đợt đế uy!
"Đừng đừng đừng ... "
Lửa giận trong lòng Hứa Già Thiên lập tức tắt lụi: "Tôi quỳ!"
Theo góc nhìn của ông ta, một khi Diệp Bắc Minh độ kiếp thành công, tay cầm hai kiện binh khí Đại Đế, thế thì ông ta chết chắc!
Ông ta cắn răng!
Bụp!
Đường đường là một vị cảnh giới Đại Đế, để ngăn Diệp Bắc Minh độ kiếp, thế mà quỳ xuống thật kìa!
Diệp Bắc Minh quát: "Cút!"
Hứa Già Thiên túm vai Hứa Tùy Phong, chật vật rời đi!
"Phụt ... "
Diệp Bắc Minh hộc ra một ngụm máu, trước mắt tối sầm!
Hoàn toàn mất đi ý thức, rơi từ trên không xuống!
"Chồng!"
"Bắc Minh!"
"Tiểu sư đệ!"
"Diệp công tử!"
Một loạt tiếng kinh hô vang lên, hơn mười bóng người lao tới!
Lạc Khuynh Thành đã tới từ sớm, cô ta ở đằng xa quan sát và là người đầu tiên đỡ lấy Diệp Bắc Minh, kiểm tra cẩn thận: "Nguy rồi ... Không có mạch đập! Không có nhịp tim! Không có hơi thở!"
"Khí tức sinh mệnh trong cơ thể hoàn toàn biến mất, sao lại thế này chứ!"
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu, đại sư tỷ, hay chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3745733/chuong-5399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.