🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong hình, đang diễn ra một trận chiến!

Diệp Quỳnh, Sở Sở, Sở Vị Ương, ba người đang bị một con cự mãng vảy đen vây công!

Chiến đau cực kỳ kịch liệt, ba nguoi liên thủ cung khong pha được phòng ngự của cự mãng vảy đen, nên lần lượt bị đánh lui!

Trên đầu cự mãng có hai cái sừng nhô lên!

Dưới bụng đã mọc ra năm móng vuốt, đây là dấu hiệu của việc hóa rồng!

"Gào!"

Cự mãng vảy đen hóa thành một tàn ảnh ngay tại chỗ, sau đó điên cuồng lao thẳng vào ba người!

Ba người vốn đang bị thương, căn bản đánh không lại, họ bị đánh bay ra xa!

"Bụp ... "

Cổ Kim Khứ vô thức giơ tay vỗ mạnh lên tay vịn ghế!

"Ây ya, hỏng rồi!"

Vu Nhung kêu lên một cách quái gở: "Cự mãng vảy đen cảnh giới Tế Đạo tầng mot la loại ma thu rac ruoi nhat tren Vo Cuc dai luc roi!"

'Sớm biết, ba người này yếu vậy thì để họ tham gia cuộc khảo hạch tuyển đệ tử làm gì chứ?"

"Lục Chấn Nghiệp, ông làm việc kiểu gì thế?"

Lục Chấn Nghiệp vội vàng cười nhận lỗi: "Đại trưởng lão, là sơ suất của tôi!"

"Cái loại phế vật này, Võ Tông chúng ta còn lâu mới cho họ tham gia khảo hạch!"

"Chỉ có người của Côn Luân Điện mới đi coi loại rác rưởi này như bảo bối thôi nhỉ?"

"Ông nói cái gì!"

Mười mấy trưởng lão Côn Luân Điện đứng phắt dậy!

Ánh mắt họ đầy lửa giận!

"Ngồi xuống hết cho tôi!"

Cổ Kim Khứ khẽ quát một tiếng.

Mọi người phẫn nộ ngồi xuống!

Các tu võ giả đang có mặt tại hiện trường đều có biểu cảm kỳ lạ!

Lát nữa chắc không đánh nhau đấy chứ?

Vu Nhung thở dài: "Cổ điện chủ, nếu ông tới sớm hơn một tí thì tốt, tiếc là cuộc khảo hạch của chúng tôi đã bắt đầu rồi!"

"E là ba cô nương này sắp phải chết thảm trong miệng cự mãng vảy đen đấy!"

"Haiz ... nếu ba người này thật sự rất quan trọng với Cổ điện chủ!"

"Tôi thấy vầy đi, tôi sẽ cho người dùng lưu ảnh thạch, ghi lại những hình ảnh cuối cùng của ba người họ khi còn sống, để ông có thể xem xem, tưởng niệm một chút!"

Nói đến câu cuối, khóe môi Vu Nhung đã không kìm được mà cười rồi!

Sắc mặt Cổ Kim Khứ âm trầm một cách đáng sợ, ông ta nhìn chẳm chằm màn hình thủy tinh!

Trong lòng rất sốt ruột: 'Điện chủ, cậu vẫn chưa tìm thấy ba cô nương đó à? Mau lên! Mau lên! Mau lên!'

Trong hình.

Ba người đã kiệt sức, không đi nổi nữa, trên người chỗ nào cũng là vết thương!

Máu tươi không ngừng trào ra!

"Chúng ta phải chết ở đây thật sao?"

Diệp Quỳnh ôm ngực, muốn bò dậy.

Một cơn đau nhức truyền tới!

Cô ta không kìm được hộc ra một ngụm máu!

"Anh Bắc Minh ... hu hu hu, em không thể gặp anh lần cuối nữa!"

Nét mặt Sở Sở tuyệt vọng.

Sở Vị Ương cắn răng, bò lên chắn trước người Sở Sở, tay cầm chặt bảo kiếm rồi nhìn thẳng vào cự mãng vảy đen: "Muốn giết thì giết ta trước đây này! Ta không sợ ngươi!"

Cự mãng vảy đen cảm nhận được khiêu khích, ánh mắt nó lóe lên một tia huyết tinh, cái mồm như bồn máu há to rồi lao tới!

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một đạo kiếm khí lướt qua!

Cự mãng vảy đen cứng đờ người, giây tiếp theo, cái đầu rắn khổng lồ rơi xuống đất!

"Anh là ai? Đa tạ ơn cứu mạng của vị công tử này!"

"Nhưng nếu anh còn tiến thêm một bước nữa, thì tôi sẽ không khách khí đâu!"

Sở Vị Ương giương mày, đứng chắn trước hai người.

Thanh niên đi một bước đã tới trước mặt Sở Vị Ương!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.