Bang!
Với một âm thanh bị bóp nghẹt, cánh tay của Diệp Bắc Minh chìm sâu vào bức tường đá của vách núi Thần Mộc và treo mình ở độ cao khoảng 10.000 mét.
"Tiểu sư đệ, em ... "
Lạc Khuynh Thành sửng sốt, khẽ mở miệng, nhìn chẳm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn thấy ma: "Nghe nói, vách núi Thần Mộc căn bản không phải là một ngọn núi, mà là một thiên thạch ngoài trái đất, toàn thân có một sức mạnh đặc biệt."
"Chỉ cần đến gần trong phạm vi một trăm dặm của vách núi Thần Mộc, sẽ phải chịu được trọng lực gấp vạn lần, ngay cả tu võ giả cũng không thể bay được!"
"Bản thân vách nui Thần Mộc cứng như sắt. Em ... em làm sao làm được vậy?"
"Đây không phải là quá biến thái sao?"
Diệp Bắc Minh nở một nụ cười: "Đại sư tỷ, đây là lần đầu tiên chị quen biết em sao?"
Lạc Vô Tà cười khúc khích: "Chị! Đây là anh rể của em đấy!"
"Mạnh! Mạnh quá! Lần này em có thể được cứu rồi!"
"Chờ em khỏi bệnh, em sẽ là người đầu tiên đồng ý hôn sự của hai người!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành đỏ bừng, cô nhổ nước bọt: "Còn chưa tìm thấy mọi người, chị làm gì có tâm trạng nghĩ đến những chuyện này chứ!”
"Chị, chị không từ chối mà!" Lạc Vô Tà cười.
"Muốn bị đánh à!"
Lạc Khuynh Thành đưa tay ra đánh cậu ta.
Lạc Vô Tà ôm đầu: "Chị, em vẫn là một người bệnh đấy!"
"Vị trí tám mươi ba, Liễu Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3732319/chuong-5320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.