Chương trước
Chương sau
"Cho nên, các thế lực lớn ở vị diện phía trên đã dựng một đấu trường võ thuât!"

"Chỉ những người có được thành tích nhất định trong đấu trường võ thuật, mới được đi lên vị diện phía trên!"

Diệp Quỳnh ngây người!

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Cho nên, các thành viên nhà họ Diệp ngày trước mới một đi không trở lại!"

'Họ đã chết hết trên đấu trường võ thuật rồi nhỉ? Đám người ở vị diện phía trên bọn cô tính toán giỏi thật đấy, một mặt có thể xem đấu võ giải trí!"

"Mặt khác, có thể nhanh chóng tiêu hao thiên tài ở các vị diện phía dưới, củng cố địa vị của các cô, đúng không?'

Mặt Bách Lý Thanh biến sắc!

Anh nói một câu trúng luôn rồi!

Không ngờ Diệp Bắc Minh nhìn qua liền hiểu!

"Diệp công tử, anh nói đùa rồi."

Bách Lý Thanh cười nhẹ, sau đó tiện tay ném ra hai cái thẻ, hai cái thẻ rơi vào tay Diêp Bắc Minh và Diêp Quỳnh!

Hai người cúi đầu xem!

Phía trên viết tên của từng người, cùng một mã số!

"Phải rồi Diệp công tử, nhắc nhở anh một câu, những người vừa tới đấu trường võ thuật, phải lập tức tham gia mười trận đấu võ ngẫu nhiên, chỉ những người chiến thắng cuối cùng mới được tiến vào đấu trường chính thức!"

Nói xong.

Cô ta nở một nụ cười xấu xa rồi chỉ vào điểm cuối tầm nhìn, chỗ đó có một tòa kiến trúc khổng lồ giống Kim tự tháp!

Bên trong vọng ra tiếng hò hét kinh thiên động địa, chắc là đám đông xem đấu võ reo hò!

"À phải rồi, có một câu nói, chắc anh biết chứ nhỉ?"

"Trên võ đài, không chỉ phân thắng thua, còn quyết sinh tử nữa!"

"Cái gì?"

Mặt Diệp Quỳnh tái nhợt!

Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên nỗi căm giận ngút trời: "Cho nên, chúng tôi chắc chắn sẽ chết?"

"Không không không!"

Bách Lý Thanh cười giảo hoạt: "Diệp công tử, anh đánh chết hết đối thủ của mình, anh có thể sống sót!"

"Đúng rồi, nếu có thể tiến vào trận quyết đấu, có khi còn nhận được một số phần thưởng nữa."

Keng!

Đột nhiên.

Một tiếng chuông vang lên!

"Số 137589, Diệp Quỳnh!"

Trên một sân võ, một trọng tài trung niên hô: "Lên đài!"

Xẹt!

Cùng lúc đó, thẻ thân phận trong tay Diệp Quỳnh phát ra một tia sáng đỏ rực!

Đâm thẳng lên trời!

Vù!

Lập tức có vô số ánh mắt nhìn sang đây, nhìn Diệp Quỳnh!

"Đại Đạo Chi Thượng tầng bảy?"

"Tên Bạo Viêm kia đang ở Tế Đạo Chi Thượng tầng ba, hơn hẳn hai cảnh giới lớn!"

"Cô gái tên Diệp Quỳnh này, chết chắc rồi!"

Mọi người nghị luận sôi nổi.

Trên võ đài, một người đàn ông để trần thân trên, cơ bắp màu đồng cổ nở nụ cười dữ tợn: "Ha ha ha ha! Ông trời thật ưu ái Bạo Viêm tôi!"

"Đối thủ cuối cùng lại là một nữ nhân yếu đuối!"

Lão giả dẫn đầu còn tỏa ra khí tức cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng tám: "Số 137589! Cô còn ngây ra đó làm gì? Mau lên võ đài đi!"

Chu Nham vui sướng khi thấy người gặp họa: "Quy định của đấu trường võ thuật là, người bỏ cuộc, chết!"

Mấy hộ vệ lạnh lùng đi tới!

Diệp Quỳnh mặt xám như tro tàn: "Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.