Lúc này, Diệp Thanh Lam mới thả tay: "Nói maul"
Dạ Huyền hắng giọng, ánh mắt vẫn kích động: "Sáng thế đời đầu, có tám bộ thiên quyết, nó vượt xa công pháp của cảnh giới Đại Đết"
"Đó là: Thiên, địa, huyền, hoàng, vũ, trụ, hồng, hoang, tám tự quyết!" Dạ Huyền quay đầu lại.
Chỉ vào tấm bia đá: "Trên tấm bia đá này viết, Huyền tự vừa xuất hiện, nhất lực áp đảo mười phương!"
"Chắc là đang chỉ Huyền Tự Quyết trong truyền thuyết!" "Huyền Tự Quyết?"
Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam đưa mắt nhìn nhau: "Huyền Tự Quyết này lợi hại lắm sao?”
Dạ Huyền hít sâu một hơi: "Nhất lực áp đảo mười phương, đương nhiên là lợi hại rồi! Con xem trên tấm bia đá có giải thích rõ ràng này, Huyền Tự Quyết lấy việc
thiêu đốt tinh huyết làm vật dẫn!"
"Nhưng trước khi tinh huyết cạn kiệt, lại tăng cường độ của cơ thể bắp thịt lên mười lên!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Bố, mới tăng có mười lần thôi mà, hình như cũng không lợi hại lắm!"
"Con trai nói đúng!"
Diệp Thanh Lam gật đầu: "Có một số bí thuật cấm ky, sau khi đốt cháy tinh huyết, cảnh giới cũng tăng lên bội lần!"
"Sức chiến đấu đó, cũng tăng lên không chỉ mười lần!"
Dạ Huyền trước giờ luôn tốt tính, thế mà giờ cũng mắng một câu: "Hai người chẳng biết cái qué gì!"
Diệp Bắc Minh sửng sốt. Diệp Thanh Lam mở to mắt: "Ông mắng ai đấy?"
Dạ Huyền rụt cổ, xấu hổ giải thích một câu: "Lam Nhị, tôi giận là vì hai mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3716120/chuong-5204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.