Chương trước
Chương sau
"Cô ta tên Diệp Quỳnh, đến từ nhà họ Diệp ở Trung Châu!"

"Cùng vào Vô Căn Chi Địa với Diệp Bắc Minh, nếu để cô ta ở đây, có khi Diệp Bắc Minh sẽ tới cứu cô ta!" Người đàn ông quỳ một gối nói.

Lão giả tóc bạc sa sâm mặt: "Người mà lão phu cần là Diệp Bắc Minh, ngươi bắt cô ta thì có ích gì?"

Đang đỉnh ra tay, giết người đàn ông bắt Diêp Quỳnh tới! "Đợi đãt" Người phụ nữ mặc áo đạo sĩ ngăn lại: "Giữ cô ta lại, biết đâu lại có ích!"

"Bọn ta lại thêm một quy định nữa, ai mà mang người có một chút liên quan với Diệp Bắc Minh tới đây, cũng có thể rời khỏi đây!"

"Ta muốn cho tất cả mọi người biết, chỉ cần tên nhóc đó một ngày không xuất hiện, bất cứ ai có quan hệ với cậu ta, đều phải chết!"

"Về phần ngươi, ngươi có thể đi rồi!"

Người phụ nữ mặc áo đạo sĩ nói.

"Cảm ơn, cảm ơn bốn vị đại nhân!"

Người đàn ông như được đại xá!

Chạy luôn vào cửa Truyền tống, biến mất.

Các tu võ giả khác thấy vậy, lập tức phấn khởi.

Bọn họ biết thực lực của Diệp Bắc Minh khủng bố, họ đánh không lại Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ còn đánh không lại những người có liên quan đến cậu ta chắc?

"Đi! Mau đi tìm Bất Hủ Nhan, lúc trước Diệp Bắc Minh ở tộc Bất Hủ, đã có quan hệ không rõ ràng với người phụ nữ này!"

Vèo! Vèo! Vô số bóng người lao đi!

"Nếu nói vậy, ngày trước Diệp Bắc Minh còn ở thần viện Thái Thương

một thời gian đấy!"

"Vị kia nhà họ Trần, chắc cũng được tính là sư tỷ của Diệp Bắc Minh nhỉ?"

Vèo! Vèo! Vèo!

Hàng ngàn ánh mắt lập tức khóa chặt Trần Vũ Nhu! "Bắt cô ta lại!"

Hàng ngàn thân ảnh lập tức lao đến!

"Bảo vệ tiểu thư!"

Mấy lão giả nhà họ Trần quát to, liều mạng chống trả, nhưng dù họ có mạnh đi chăng nữa thì cũng không thể chống lại hàng vạn tu võ giả liên thủ lại!

Phụt...

Mấy người ngã xuống ngay tại chỗ, chỉ còn lại hai lão giả thực lực khá mạnh là chắn trước người Trân Vũ Nhu!

"Các ngươi điên rồi! Các ngươi dám ra tay với người của Tử Vi Đế Tộc, các ngươi không sợ Tử Vi Đế Tộc trả thù sao?"

Hai lão giả vừa hộc máu, vừa cấp tốc lùi về sau!

Mọi người cười dữ tợn: "Tử Vi Đế Tộc có cứu được bọn ta không?”

"Đây là Vô Căn Chi Địa, bọn ta sắp không sống nổi nữa rồi, Tử Vi Đế Tộc là cái thá gì!"

"Bắt được người phụ nữ này, thì có thể đổi lấy một suất rời khỏi đây!"

"Giết!"

Đám đông hò xông lên!

Hai lão qiả cắn răng, đẩy Trần Vũ Nhu ra xa: "Tiểu thư, mau đi! Đi tìm Diệp công tử, chỉ có cậu ấy mới bảo vệ được người!"

Bụp! Trực tiếp tự bạo!

Đám mây hình nấm khủng bố nổ tung, tạm thời ngăn lại những kẻ đang lao tới!

"Ta nhớ kỹ các ngươi rồi, tất cả đều đáng chết!" Trần Vũ Nhu tức quá hộc máu, sau đó quay người vội vàng bỏ chạy!

Lão giả tóc bạc nhíu mày, đang định đuổi theo, người phụ nữ mặc áo đạo sĩ ở bên cạnh ngăn ông ta lại: "Không cần đuổi, cứ để cô ta chạy!"

"Một con mồi đang chạy trốn, biết đâu có thể tìm ra con thú săn, đúng không?"

Diệp Bắc Minh vẫn chưa biết việc mình bị truy lùng! Lúc này, anh đang đứng trước một khoảng không vô định!


"Tiền bối, đây chính là Vô Căn Chi Hỏa à?" Diệp Bắc Minh kích động.

Ngôi mộ nằm sâu nhất trong Nghĩa địa Hỗn Độn hé ra một khe hở, sau đó có ánh sáng nhạt lập lòe: "Bám rễ vào hư không, không nơi nương tựa! Không gốc không màu!"

"Ngọn lửa không có gốc, chính là Vô Căn Chỉ Hỏa!”

"Lấy nó luyên kiếm, sẽ luyên thành binh khí Đai Đế!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.