"Ha ha... không ngờ, nhà họ Diệp giấu kỹ thế, lại nỡ đưa một món tàn thứ phẩm cho ngươi, dù vậy, ngươi cũng chết chắc thôi!"
Mấy người chợt hiểu ra! Hóa ra là tàn thứ phẩm!
Cùng lúc đó, Tiêu Đế nắm chặt thước Vô Lượng, khí thế tăng lên đỉnh điểm: "Chỉ là một món tàn thứ phẩm, ngươi nghĩ nó có thể bảo vệ ngươi sao?”
"Đi chết đi!"
Thước Vô Lượng nghiền áp tới, thế như chẻ tre!
"Tiểu Tháp! Có đỡ được không?"
Diệp Bắc Minh thầm sốt ruột, một cảm giác nguy hiểm tột cùng ập đến.
"Đệt! Không đỡ được cũng phải đỡ, chẳng lẽ bảo bổn tháp trơ mắt nhìn cậu chết à? Đệt!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chửi thề, một bóng tháp cổ phình lên.
Gồng mình chống đỡ! Bùm!
Dưới
lột đòn này!
Mọi thứ xung quanh bị hủy diệt hết!
"Phụt..."
Mặc dù tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã đỡ được phần lớn uy lực, nhưng một phần mười dư lực còn lại vẫn rơi vào Diệp Bắc Minh, làm anh đã bị thương nặng rồi lại hộc máu tiếp!
Vậy mà trụ được rồi!
Diệp Lỗi, Diệp Đông, Diệp U U, Diệp Khang, bốn người đơ ra!
Diệp Quỳnh cũng che miệng, nước mắt rơi không ngớt!
"Diệp Bắc Minh, ngươi thú vị hơn ta tưởng đấy, từ lúc ta có thước Vô Lượng đến nay, ngươi là người duy nhất bị thước Vô Lượng tấn công hai lần mà không chết!" Nét mặt Tiêu Đế hơi thay đổi.
Sâu trong đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc!
Người này, buộc phải chết!
Nếu không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670893/chuong-5054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.