Một tiếng cười quen thuộc vang lên, lúc nghĩa địa Hỗn Độn vừa mở ra, một thân ảnh xinh đẹp bước ra!
"Nhược Tuyết!"
Diệp Bắc Minh trợn to hai mắt, thật sự không thể tin được tất cả những gì mình nhìn thấy!
Hạ Nhược Tuyết đã tỉnh lại, đứng trước mặt hắn!
Bất luận là biểu cảm, động tác, giọng điệu hay phong thái đều giống hệt Hạ Nhược Tuyết: "Em... Em không sao rồi? Thật tốt quá!”
Hạ Nhược Tuyết lộ ra một nụ cười: "Diệp Bắc Minh, ta là Dao Hi"
"Dao Hi? Chuyện này rốt cục là sao? Không phải ngươi nói Nhược Tuyết không thể tỉnh lại sao?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên ngưng trọng, giọng nói có chút tức giận!
Dao Hi cười quái dị: "Ha ha ha ha, ngươi tin lời ta nói à? Sao ngươi lại ngây thơ như vậy chứ!”
"Đây chính là Hạ Nhược Tuyết đã làm lay động trái tim ngươi sao? Hả?"
Diệp Bắc Minh nói: "Ngươi có lừa dối ta hay không, cũng không sao!”
"Chỉ cần ngươi thả Nhược Tuyết tỉnh lại, rời khỏi cơ thể cô ấy, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy raI"
Dao Hi lộ ra một nụ cười đùa giốn: "Ngươi nói chưa từng xảy ra thì là chưa từng xảy ra sao?”
"Thân thể này không tệ, ta lấy rồi!"
"Còn về Nhược Tuyết của ngươi, cả đời ngươi cũng đừng nghĩ đến việc quay lại!"
Xoay người, tiến lên một bước, nhảy xuống hồ máu! "Ngăn cô ta lại!"
Dao Trì biến sắc.
Trực tiếp lặn xuống.
Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên: "Mẹ kiếp!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670883/chuong-5044.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.