Bốp bốp bốp!
Tát liền mấy chục cái, đánh cho Cổ Thiên Nhân quỳ rạp trên mặt đất! Hấp hối!
Hoàn toàn thành phế nhân!
Mọi người nhà họ Cổ cứng đờ người đứng yên tại chỗ, kinh hãi nhìn lão giả ra tay!
Các tu võ giả khác đang có mặt ở đây đều sợ hãi lùi về sau, miệng không ngừng hít khí lạnh, kinh hãi nhìn về phía Diệp Thí Thiên!
"Không ngờ lão tổ nhà họ Diệp lại có chiến tích như vậy á?” "Hung hãn quái! Đời này, ông ta đã giết bao nhiêu người vậy?" "Ôi mẹ ơi..."
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn Diệp Thí Thiên rồi hỏi nhỏ: "Lão tổ, những gì ông ấy nói đều là thật ạ?”
Diệp Thí Thiên thản nhiên lắc đầu: "Ta già rồi, không ăn thua! Không còn hừng hực khí thế như trước đây nữa, ta thu liễm nhiều rồi đấy!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Người xông thẳng đến cửa nhà người †a, đánh luôn cả gia chủ nhà người ta rồi, vậy mà là thu liễm ý hả?"
"Nhóc con, con không hiểu! Nếu là ta ngày xưa, ta đã cầm Nguyên Cổ Đế Tháp đánh vào đây rồi!" Diệp Thí Thiên liếc Diệp Bắc Minh một cái, hãnh diện nói.
Diệp Bắc Minh suýt ngất! So với trước kia, đúng là đã thu liễm hơn nhiều rồi. Lão giả gầy còm cuối cùng đã dừng lại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thí
Thiên rồi chắp tay: "Xin lỗi, Diệp huynh! Người trong nhà không hiểu chuyện, lão phu đã dạy dỗ rồi."
"Cổ Cốt, lão già này, ông không ra tay vì vấn bối của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670862/chuong-5023.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.