Chương trước
Chương sau
Hai người hơi do dự.

Thấy vậy, Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao vậy?"

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi quay đầu nhìn bà lão Tĩnh Du một cái!

Bà lão Tĩnh Du mỉm cười: "Mấy hôm trước, lão thân đã nhận hai người họ làm đệ tử! Họ đã thề, sẽ nhận tôi làm sư phụ cả đời!"

"Diệp công tử, cướp người đẹp, xin lỗi nhé!" Diệp Thí Thiên mặt u ám: "Tĩnh Du, bà tính toán giỏi thật đấy!"

Bà lão Tĩnh Du cười khà khà: "Diệp công tử là Hỗn Độn đế thể, đế cung Hồng Hoang không giữa được vị chân long này!"

"Tôi giữ nữ nhân của cậu, không được à? Sau này, Diệp công tử cũng phải tới đế cung Hồng Hoang ngồi chơi chứ nhỉ?”

Nói xong.

Bà ta còn nhìn sang Diệp Bắc Minh rồi nở nụ cười thân thiện: "Diệp công tử, đế cung Hồng Hoang đã chuẩn bị cho cậu một cung điện!"

"Cậu đến lúc nào cũng được, muốn ở bao lâu thì ở, bảo đảm không ai quấy rầy!"

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Dung Phi, Nhã Phi, hai người có bằng lòng ở lại không?"

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đưa mắt nhìn nhau rồi nói: “Anh Bắc Minh, sư phụ rất tốt với bọn eml"

"Bọn em ở đây tu luyện, tiến bộ rất thần tốc, đợi thực lực của bọn em có thể giúp được anh Bắc Minh, bọn em nhất định sẽ ở bên anh mỗi ngày!"

Thấy hai cô gái nói vậy! Diệp Bắc Minh gật đầu.

Đột nhiên, Tiêu Dung Phi ngẩng đầu lên, kéo tay Diệp Bắc Minh: "Diệp đại ca, đi với bọn em..."

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng! Nhìn sang muội muội!

Tiêu Nhã Phi run lên, rồi lập tức hiểu ra, cũng kéo cái tay còn lại của Diệp Bắc Minh: 'Anh Bắc Minh, đi..."

Kéo theo hai người, nhanh chóng rời đi! (Chỗ này lược bớt mười nghìn chữ...) Hai ngày sau.

"Nhóc con, con hưởng đầy phúc có thê thiếp rồi đấy nhá! Không hổ là con cháu nhà họ Diệp ta!"

Diệp Thí Thiên canh ở bên ngoài tòa cung điện, thấy Diệp Bắc Minh đi ra, ông †a lập tức tươi cười tiến lên!

"Ha ha ha ha! Có dáng dấp của lão phu năm xưa!" Ông ta đưa tay ra vỗ vai Diệp Bắc Minh! Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Lão tổ, người đừng cười con nữa!"

Diệp Thí Thiên lắc đầu: "Cười á? Không không không, đây là lão phu đang tán thưởng con!"

"Cho dù con có đẩy ngã hết các thánh nữ, thần nữ ở các tông môn, gia tộc kia, lão phu cũng sẽ ở bên ngoài vỗ tay khen con!”

"Nam nhi nhà họ Diệp ta, thì phải thế!"

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới nhớ ra: "Lão tổ, người đã canh ở đây suốt hai ngày à?"

"Không thì sao? Lão phu không dám rời nửa bước, lỡ cục cưng con bị người †a ngấp nghé thì sao!" Diệp Thí Thiên cười, rồi chuyển đề tài: "Đi, đến một nơi khác!"

"Đi đâu ạ?"

"Đến nhà họ Cổ, không phải con từng bảo, lúc họ ở Vạn Y Cốc, đã đồng ý cho con một trăm nghìn tỷ tỉnh thạch vũ trụ à?"

Diệp Bắc Minh nuốt ngụm nước miếng: "Ực... lão tổ, người nghiêm túc đấy à”

Diệp Thí Thiên nhếch môi cười, vỗ vai Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, hôm nay con cứ xem đi!"

"Không ai được phép nợ đồ của nhà họ Diệp!"

"Đế huyết cổ tộc, cũng không được!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.