Dùng sức xé mạnh, một khúc xương dính máu bị anh ta kéo ra trong tình trạng sống sờ sời
Máu tươi đầm đìa!
Tỏa ra khí Hỗn Độn nhàn nhạt!
Hỗn Độn cốt!
Lại bị anh ta thẳng tay móc ra như thế!
Con ngươi của mọi người co rút!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, người này khác những người khác! Cẩn thận!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Tôi nhìn ra rồi, tâm cơ sâu xa, căn bản không phải người mà con hàng như Diệp Mặc có thể so được!"
"Nhưng nếu anh ta đã giao Hỗn Độn cốt ra, chứng tỏ anh ta sợ thực lực của tôi!"
"Cũng đúng!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh đưa tay cách không cầm lấy, Hỗn Độn cốt xuất hiện trong tay. anh, anh thu vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Quay người lại, anh nhìn sang Diệp Tinh Khung: "Gia chủ, tôi đã làm xong chuyện cần làm rồi! Tôi tin là mọi người đã có một chút ấn tượng về tôi rồi nhỉ?"
"Ấn tượng sâu sắc!"
Diệp Tinh Khung gật đầu bất lực: "Tôi tin rằng, từ nay trở đi, không ai trong nhà họ Diệp là không biết cậu."
"Vậy thì tốt!" Diệp Bắc Minh cười: "Gia chủ, tôi đi trước đây, các ông cứ tự nhiên."
Nói xong, anh bước một bước, đã dừng trên bậc thang cấp năm mươi mấy, liếc mắt nhìn Diệp Quỳnh.
Anh gật đầu với cô ta, rồi lại bước một bước, biến mất! "Diệp Quỳnh, Thánh tử của chúng ta là người thế nào vậy?”
Vô số người chạy đến!
Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670787/chuong-4948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.