Diệp Tiêu Dao trợn mắt nhìn hắn: "Một chút thành phủ cũng không có, mất bình tĩnh như vậy sao?”
"Ngươi không thể tìm được thần hồn của cô gái kia, ngươi phải để cô ấy tự đi rai"
"Tự mình đi ra?”
Mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: "Tiền bối, người có cách gì không?”
Diệp Tiêu Dao thở dài: "Bỏ đi, cho dù ta giúp ngươi một lần, rất có thể thần hồn của ta sẽ sớm tán hơn!"
"Nhưng giúp ngươi cũng chính là giúp bản thân ta, vậy nên cũng đành!”
"Nếu như đêm nay ngươi lại vào đây, ta sẽ giúp ngươi tìm được thần hồn của cô ấy!"
Nói xong. Một sức mạnh không thể cưỡng lại lao tới!
Diệp Bắc Minh bị đẩy ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn, hẳn muốn khởi động một lần nửa, trở lại nghĩa địa Hỗn Độn để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện nghĩa địa Hỗn Độn đã bị phong tỏa hoàn toàn!
Ngay cả hắn, một túc chủ, cũng không mở được!
"Chuyện gì vậy?"
Diệp Bắc Minh không hiểu gì, liền hỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
"Tiểu tử, cậu chỉ là túc chủ của nghĩa địa Hỗn Độn mà thôi! Những tấm bia mộ bên trong mới là chủ nhân thực sự của nghĩa địa Hỗn Độn. Chủ nhân không muốn cho cậu vào, cậu đi vào được mới là lạ!” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra một câu.
Liền không có âm thanh gì nữa!
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Vừa muốn nghỉ một lát!
Ba bốn bia ngọc truyền âm liền lơ lửng trong không trung trước mặt hắn!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670780/chuong-4941.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.