Không ai dám nói gì thêm nữa!
Một lúc sau.
Một người đàn ông trung niên hỏi một câu thăm dò: "Thí Thiên lão tổ, người còn ở đó không?”
Không khí thật yên tĩnh!
Sau mười lăm phút chờ đợi, vẫn không có bất kỳ câu trả lời nào.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Diệp Thí Thiên đã rời đi rồi!
"Tốt! Rất tốt! Diệp Bắc Minh, hy vọng ngươi sẽ tuân thủ quy tắc của nhà họ Diệp! Tuyệt đối đừng để ta nắm được lỗi sai gì! Đến Thí Thiên lão tổ cũng không thể bỏ qua quy tắc để cứu ngươi đâu!" Diệp Trấn Hùng lạnh lùng cười nham hiểm.
Quay người rời đi.
Diệp Quỳnh đi tới, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, trong lòng hoàn toàn kích động: "Bắc Minh, anh cũng quá điên cưồng rồi!"
"Tôi thậm chí cảm giác được người đó không phải Diệp Phong, anh mới là kẻ điên thật sự!"
Cô nhìn thật sâu Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhún vai: "Phong cách của tôi vẫn luôn là như vậy, sau này sẽ hạn chế lại một chút!"
"Thực lực của tôi gần đây tăng lên đáng kể, có thể muốn làm gì thì làm, cho nên càng kiêu ngạo hơn một chút!”
"Thế nào, không có vấn đề gì chứ?”
Nghe Diệp Bắc Minh nói, Diệp Quỳnh ngây ra tại chỗ. Muốn làm gì thì làm?
Kiêu ngạo?
Đây không chỉ là kiêu ngạo! Mà là quá kiêu ngạo!
Diệp Quỳnh ấn trán lắc đầu: "Bỏ đi, dù sao cũng đã làm rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng!”
Phía sâu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670778/chuong-4939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.