"Thôi bỏ đi, đủ dùng là được!"
Diệp Bắc Minh chẳng nghĩ nhiều.
Chỉ với một ý nghĩ, thần hồn đã tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn! Xuất hiện trước mặt Hạ Nhược Tuyết!
Hạ Nhược Tuyết nhắm mắt, cả người yên lặng, không có bất kỳ dao động hô hấp nào!
"Nhược Tuyết, anh sẽ đưa em về!”
Một sợi thần hồn bay ra, tiến vào mi tâm của Hạ Nhược Tuyết, đi vào hải ý thức của cô ấy!
Xung quanh tối tăm vô tận, tĩnh lặng!
Giơ tay ra không thấy năm ngón tay, giống như một mảnh không gian thất lạc!
"Nhược Tuyết!" Diệp Bắc Minh quát to, nhưng không có bất kỳ lời hồi đáp nào!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, triệu hồi thần phủ của cậu ra đây thử xeml"
Diệp Bắc Minh nghĩ thầm, triệu hồi thần phủ ra! Chỉ có một thần phủ to bằng một ngôi miếu thổ địa, phát ra một tia sáng! Giây tiếp theo.
"Kẻ nào? Dám đến nơi thanh tu của bổn đế, muốn chết à!" Một giọng nữ cực kỳ uy nghiêm vang lên.
Két! Một tia sáng vàng chém tới, xé rách màn đêm!
Nhăm thẳng đến thần phủ của Diệp Bắc Minh, một khi thần phủ nổ tung, thần hồn của anh sẽ lạc ở đây suốt đời, vĩnh viễn ở trong bóng tối!
Diệp Bắc Minh ra tay luôn, Hỗn Độn đế huyết sôi trào! Anh đấm ra một quyền! Gào!
Một con huyết long xông lên, va chạm với tia sáng vàng kia, năng lượng nổ tung!
"Ơ? Khí tức ở cảnh giới Đại Năng tầng năm, thế mà lại có sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670774/chuong-4935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.