Đồng ý dễ dàng như vậy sao?
Diệp Bắc Minh có một trực giác là có bãy!
"Tiền bối, tại sao ngài lại chọn tôi?”
"Là cậu tự mình tìm tới!"
Ông lão mặc áo vải lanh cười như không cười.
Diệp Bắc Minh giật mình, lắc đầu: "Tiền bối, ngài có thể đổi một yêu cầu khác được không?” Ông lão mặc áo vải lanh còn chưa kịp mở miệng thì bà lão bên cạnh đã nói:
"Chúng tôi đã canh giữ ở đây hàng tỷ năm rồi, ngoại trừ cần một ngườ thì không có yêu cầu gì khác!"
"Nếu như cậu đồng ý trở thành người bảo vệ Hoang vực, tôi có thể cho cậu mượn chuông Hồng Hoang!" Một ông lão gầy gò khác nói.
Diệp Bắc Minh hỏi: "Sau khi trở thành người bảo vệ Hoang vực thì có hạn chế gì không?”
Ông lão mặc áo vải lanh nói: “Đời này sẽ không bao giờ có thể rời khỏi thành Hồng Hoang được nữa.”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Làm phiền rồi, tạm biệt!" "Chờ một chút!"
Ông lão mặc áo vải lanh bước tới, đứng trước mặt Diệp Bắc Minh. "Tiền bối, còn có chuyện gì sao?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Ông lão mặc áo vải lanh cười khẩy: “Nhóc con, đây là nơi cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
"Nếu tôi đã quyết định cậu là người kế nhiệm của bốn người chúng tôi, vậy thì cậu cũng đừng hòng rời đi!
Dứt lời. Ông ta duỗi ra một bàn tay khô khốc, chộp về phía bả vai Diệp Bắc Minh!
Trong nháy mắt, khi ông ta sắp chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670755/chuong-4916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.