Bên ngoài cửa lớn, một canh giờ trôi qua.
"Sao vẫn chưa ra vậy? Đã một canh giờ rồi, chẳng lẽ định để tôi quỳ mãi à”
"Lỡ có người tới thì sao?" Bất Hủ Trục Nhật đang quỳ.
Thỉnh thoảng anh ta lại nhìn về phía cửa lớn, đầu gối run run, đang định đứng lên.
Bỗng nhiên.
Anh ta cảm thấy dựng tóc gáy, nghĩ đến sát ý khủng khiếp của Diệp Bắc Minh, anh ta lại thành thật quỳ tiếp!
Lúc này. Hư không xảy ra một trận dao động, mấy bóng người đi tới.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Bất Hủ Trục Nhật quỳ trên mặt đất, bọn họ ngây người!
"Mấy người... đùi!"
Bất Hủ Trục Nhật đỏ bừng mặt: "Nhắm mắt lại cho ông đây, ai cho các cậu nhìn hả?"
"Này...
Ba người gồm Bất Hủ Häằng, Bất Hủ Vũ, Bất Hủ Băng ngớ người đứng yên tại chỗ!
"Nhắm mắt lại, ông đây bảo mấy người nhắm mắt lại, không nghe thấy à”
"Nếu mấy người dám nhìn thêm cái nữa, thì sau khi ông đây ra ngoài, sẽ giết cả nhà mấy người luôn! Đệt! Chết tiệt! Đệt!"
"Nhắm mắt lại...!"
Bất Hủ Trục Nhật giận dữ gào lên!
Nhưng.
Cảnh tượng trước mặt, thật sự quá chấn động!
Ba người vừa mới phản ứng lại, đang định quay người đi nhắm mắt lại. Bất chợt.
Cánh cửa phía sau ầm ầm mở ra, Diệp Bắc Minh và Bất Hủ Lộng Nguyệt đi ral
Liếc mắt nhìn Bất Hủ Trục Nhật, khóe miệng cong lên một nụ cười trêu tức: "Vẫn còn quỳ à? Xem ra anh rất nghe lời!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670721/chuong-4882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.