Về phần cung điện, ngay cả một cái cũng không có!
Vạn Đỉnh Thiên nói: "Ta biết các người đang nghĩ gì, lão phu cả đời chỉ muốn nghiên cứu y thuật, nên rất tùy tiện.”
"Về phần những thứ khác, đều là hư ảo!"
"Lế nào chỉ có xây dựng Vạn Y Cốc thành một nơi hào hoa tráng lệ như Thiên Cung mới có thể chứng minh y thuật của lão phu sao?"
Gôn Ngô Mật Phi và Bất Hủ Nhan nhìn nhau kinh ngạc! "Tiếp giáo rồi!"
Hai người gật đầu.
Đặt Diệp Bắc Minh lên tảng đá.
Vạn Đỉnh Thiên giơ tay bắt mạch cho Diệp Bắc Minh, nheo mắt lại: "Tiểu tử, ngươi chịu đạo thương của cảnh giới Tế Đạo, đan điền bị phế rồi!"
"Gân cốt gấy rồi, xương cũng bị vỡ nát hoàn toàn rồi!" "Có thể sống đến giờ, mệnh cũng lớn lắm đấy!" "Nhìn bộ dạng của ngươi, chắc là đã dùng Hồi Quang Phản Chiếu đan!"
"Mới có thể kiên trì đến gặp ta, nếu không, ngươi đã huyết khí cạn kiệt mà chết từ ba ngày trước rồi!”
Diệp Bắc Minh nói: "Tiền bối, có cách nào không?”
Vạn Đỉnh Thiên kiêu ngạo cười: "Có!" "Thật sao?"
Bất Hủ Nhan còn hưng phấn hơn cả Côn Ngô Mật Phi: "Tiền bối, có cách gì?”
Côn Ngô Mật Phi nhìn cô một cái, nhịn cười. Diệp Bắc Minh nói: "Xin tiền bối chỉ rõ!"
Vạn Đỉnh Thiên nói: "Tạo một cơ thể mới, trực tiếp chuyển thần hồn tới đói"
"Cơ thể này của ngươi đã hoàn toàn bị phế rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống: "Vậy cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670676/chuong-4837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.