Chương trước
Chương sau
Đột nhiên.

Ánh mắt ông ta quét qua Bất Hủ Nhan, cơ thể khẽ run lên!

Mở to mắt!

Toàn thân đều đang run rẩy!

"Cầm Nhi...? Cô là Cầm Nhi? Không đúng, Cầm Nhi không còn trẻ như vậy, khí tức cũng không đúng, nói, cô là gì của Cầm Nhi?" Vạn Đỉnh Thiên vô cùng kích động.

Khí tức của cảnh giới Tế Đạo liền tản ra!

Buzz—!

Giống như một cơn sóng thần, hàng trăm ngàn người quỳ gối xung quanh đều bị thổi bay!

Bất Hủ Nhan hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Tôi là Bất Hủ Nhan, Cầm Nhi mà ông nói là Cầm lão tổ nhà tôi nhỉ!”

"Cầm lão tổ?"

Vạn Đỉnh Thiên sửng sốt, sau đó gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: "Đúng rồi, chúng ta đã xa nhau nhiều năm như vậy, cô ấy có lẽ cũng phải đến thân phận lão tổ rồi."

Nghe những lời này.

Mọi người đều chết lặng!

Nói không nên lời!

Trợn tròn mắt!

"Cầm Nhi... sư phụ gọi thân thiết như vậy, lẽ nào là người yêu cũ?"

Người đàn ông trung niên vừa làm gấy chiếc kẹp tóc đột nhiên mồ hôi đổ ra như mưa.

Sợ hãi đến mức tim gần như ngừng đập!

"Xong rồi... Chiếc kẹp tóc mình vừa làm gãy không phải là tín vật định tình của họ đấy chứ...

Người đàn ông trung niên hai mắt đỏ hoe, ý định muốn chết cũng hiện lên rồi.

Dương sư huynh và hơn chục thanh niên khác đột nhiên tái mặt!

Vẻ mặt Vạn Đỉnh Thiên dịu lại!

Diêm Vương mặt lạnh này lại nở nụ cười ôn hòa: "Nhan Nhi cô nương, sao cô lại đến đây? Có phải Cầm Nhi đã thay đổi ý định, muốn đi cùng ta không?”

"Ha ha hai Ta biết ngay là nha đầu đó đang đùa với ta mài!"

"Cũng không uổng ta chờ đợi cô ấy ở Vạn Y Cốc cả đời này!"

Vạn Đỉnh Thiên giống như một đứa trẻ, cực kỳ vui mừng!

Ông ta càng vui mừng, người đàn ông trung niên, Dương sư huynh và những người khác càng không khỏi run rẩy!

Bất Hủ Nhan lắc đầu: "Vạn tiền bối, ông hiểu lầm rồi." "Cầm lão tổ của tôi hiện đang bế quan, không có thời gian tới tìm ông!"

Vạn Đỉnh Thiên rất thất vọng, gật đầu: "Được rồi, xem ra cô ấy vẫn không chịu đi cùng ta..."

Bất Hủ Nhan tiếp tục nói: "Tiền bối, tôi tới là muốn cầu xin ông cứu một người!"

"Cô cầu xin tôi?"

Vạn Đỉnh Thiên liếc nhìn Bất Hủ Nhan, hừ lạnh: "Hừi Cho dù cô là hậu nhân của gia tộc Cầm Nhi, danh tiếng Diêm vương mặt lạnh của ta cũng không phải gọi không đâu?"

"Cô bảo ta cứu là ta sẽ cứu sao? Ta không cứu!"


Chỉ tay xuống mặt đất cách đó không xa!

"Vốn dĩ là tôi mang theo tín vật."

"Đáng tiếc là bị người của Vạn Y Gốc làm hỏng rồi!" "Tín vật?"

Vạn Đỉnh Thiên xoay người nhìn về phía mặt đất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.