Một ngày sau.
Bên ngoài Vạn Y Cốc.
Trước một không gian rộng lớn, hàng trăm ngàn người đang đứng chờ.
"Vạn thần y, cầu xin ông hãy cứu tôi... Tôi bị thương do thiên kiếp, đã tìm kiếm vô số bác sĩ nổi tiếng, nhưng họ đều không thể làm gì! Họ đều nói rằng nếu thần y của Vạn Y Cốc không thể cứu được, thì tôi chắc chắn sẽ chết!”
Một ông lão đang quỳ trên mặt đất.
Mồm không ngừng lặp đi lặp lại một câu!
Binh! Binh! Binh!
Ông lão không ngừng dập đầu vào một cục đá trên mặt đất, trán đã chảy máu từ lâu!
Cách đó không xa, một phụ nữ trẻ đang ôm đứa con trong tay, khóc nức nở: "Thần y, xin hãy cứu con tôi..."
"Mẹ... mẹ, mẹ đừng chết! Thần y, Vạn thần y, cầu xin ông cứu mạng mẹ tôi!” Một thah niên đang quỳ trên mặt đất, hướng về phía lối vào của Vạn Y Cốc, không ngừng cầu xin.
Đàn ông, đàn bà, thiếu phụ, người già, trẻ nhỏ!
Những người này đều đang quỳ trên mặt đất, đều tới đây xin được chữa bệnh!
Qua cửa cốc, có thể thấy sự bình yên ở trong Vạn Y Cốc. Giống như một xứ sở thần tiên! Bên ngoài lại vang lên đủ loại tiếng cầu xin, trái ngược hoàn toàn!
Không chỉ vậy, hàng chục thanh niên mặc đồ trắng đang ngồi trên ghế ở cửa cốc.
Vừa căn hạt dưa, vừa ăn bánh ngọt. Đối mặt với những người đến xin chữa bệnh, lại cười đùa: "Dương sư: huynh, thiếu phụ kia nhìn cũng được, anh xem con của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670669/chuong-4830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.