Chương trước
Chương sau
"Bây giờ cậu nói rõ với mọi người, lão phu từng giao dịch với cậu lúc nào hả?"

"Ừm? Rồi cả tôi lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn của cậu lúc nào?”

Mười mấy người cảnh giới Tế Đạo, đã chặn hết mọi đường lui!

Phía sau.

Bất Hủ Chiến bước lên một bước, chặn đứng đường lui cuối cùng của Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu giết Bất Hủ Khung, mà còn muốn đi sao? Cậu phải cho lão phu một lời giải thích!"

'Thêm Bất Hủ Chiến nữa, tổng cộng mười lăm vị cảnh giới Tế Đạo!

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực cười khổ: "Nhóc con, có vẻ chúng †a tiêu đời thật rồi..."

Chỉ với một ý niệm, Diệp Bắc Minh đã ra khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đứng ở trên đỉnh tháp: "Tiểu Tháp, ông đã cố hết sức rồi!"

Anh cực kỳ suy yếu!

Gân mạch, xương cốt toàn thân đều đã đứt hết!

Nếu không có viên Hồi Quang Phản Chiếu đan kia, chỉ đứng thôi cũng là hy vọng xa vời với anh!

Ánh mắt lạnh như băng!

Quét qua mười lăm người cảnh giới Tế Đạo ở đây, mắt anh đỏ ngầu, anh nói: "Mười lăm người có mặt ở đây, Diệp Bắc Minh tôi nhớ hết rồi!"

"Tốt nhất là các người giết chết tôi!"

"Nếu hôm nay Diệp Bắc Minh tôi không chết, tôi bảo đảm sẽ tiêu diệt hết tất cả các người, và cả thế lực đằng sau các người!"

Anh nói xong. "Ha ha ha hai" "Nhóc con, cậu làm lão phu buồn cười quái”

"Chỉ bằng cậu? Mà đòi tiêu diệt chúng tôi và thế lực sau lưng chúng tôi ư? Ha ha ha ha..."

"Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, cậu ngây thơ thật đấy, cậu có biết cảnh giới Tế Đạo là gì không? Sau cậu dám khiêu khích mười mấy cảnh giới Tế Đạo cùng lúc hả?"

"Cậu đã tàn phế rồi, eòn dám ăn nói ngông cuồng? Buồn cười thật!"

Mười lăm vị cảnh giới Tế Đạo, hơn một nửa trong số họ là đang châm biếm!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngày càng lạnh!

Thậm chí còn hơi uất nghẹn!

Bất Hủ Chiến cầm kiếm chĩa vào đầu Diệp Bắc Minh, rồi thản nhiên nói: "“Nhóc con, lão phu sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng! Giao một bộ phận thi thể của Đế Thi ra đây, sau đó xóa bỏ thần hồn của tòa tháp này!"

"Cuối cùng, cậu tự vẫn, chuyện này sẽ chấm dứt tại đây!"

Diệp Bắc Minh tức quá hóa cười: "Ha ha, thế mà cũng gọi là cơ hội ư?"

Mặt Bất Hủ Chiến hiện lên ba phần giễu cợt: "Lão phu chịu cho cậu được toàn thây, chẳng lẽ còn không phải cơ hội à?"

Diệp Bắc Minh tức quá chửi luôn: "Lão chó già đạo đức giả, nếu tôi mà khôi phục thực lực, tôi sẽ giết ông đầu tiên!"

"Tôi thấy cậu đang tìm đường chết!" Cái mặt già của Bất Hủ Chiến trầm xuống!


Khoảng không trên đỉnh đầu có khí Hỗn Độn dao động, hư không rách ra một cái lỗ!

Một bóng dáng xinh đẹp từ trên trời rơi xuống, rơi xuống ngay bên cạnh Diệp Bắc Minh!

"Tiểu Minh Minh!"

Khoảnh khắc Côn Ngô Mật Phi thấy Diệp Bắc Minh, hai mắt đỏ lên: "Kẻ nào đã làm anh bị thương ra nông nỗi này? Hắn, đáng chết!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.