Trong một cảnh giới lớn, hắn cũng vô địch!
Bất Hủ Bất Bại cách hắn hai cảnh giới lớn, hai mươi mấy cảnh giới nhỏ! Cần Bất Hủ Trục Nhật nói sao?
Còn dùng giọng điệu như trưởng bối thế nữa?
Giả vờ cái mẹ gì chứ!
Nếu không phải nể mặt Bất Hủ Nhan, Diệp Bắc Minh nói một tiếng “Ồ” là đã tôn trọng Bất Hủ Trục Nhật rồi!
Mũi của Bất Hủ Lộng Nguyệt hơi co giật, liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái!
Chỉ vào một cái bàn phía sau: "Ngồi đi!"
Diệp Bắc Minh không thèm so đo về vị trí, liền đi tới ngồi xuống. Bất Hủ Nhan đang chuẩn bị đi đến ngồi cùng với Diệp Bắc Minh! "Nhan Nhi, em đến chỗ chị!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt nói.
Bất Hủ Nhan liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh, thấy hắn đã ngồi xuống, không có phản ứng gì, liền ngồi xuống bên cạnh Bất Hủ Lộng Nguyệt!
Rất nhanh. Mấy người hầu nữ bưng tới một đĩa thịt thú và một bình rượu! Một mùi cực kỳ nồng nặc xông tới!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Tiểu tử, đây là thịt ma thú, hơn nữa phẩm chất không thấp!"
"Nó ẩn chứa rất nhiều năng lượng, cậu vừa mới bị thương, ăn nhiều thịt thú này một chút.”
Diệp Bắc Minh cầm một miếng thịt thú lên, trực tiếp nhét vào miệng! Cũng không quan tâm đến hình tượng. Hồi phục vết thương mới là quan trọng!
"Yo yo yo, ở đâu ra tên quê mùa này, ăn vội ăn vàng thế? Giống như chưa từng thấy bao giờ vậy!" Bất Hủ Thiến nói bóng nói gió.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670618/chuong-4779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.