Chương trước
Chương sau
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Cảnh giới của mình vẫn còn quá thấp, lực sát thương của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng không đủ!"

"Đối mặt với một Đại Đạo Chỉ Thượng cấp bảy, thế mà không thể chém chết ngay tức khắc!"

U Nhược ngây người!

'Anh mới ở cảnh giới Đại Năng cấp hai, thế mà lại có cơ hội đánh chính diện chém giết Đại Đạo Chi Thượng cấp sáu, vậy là đã nghịch thiên lắm rồi đấy, biết không hả?

"Thế mà anh còn nói cái gì mà chém chết ngay tức khắc, điên à?'

Mấy người đi cùng Phạm Anh Kiệt đã sợ đến nỗi ngây người rồi!

Ở xa xa.

Tố Vấn trốn trong hư không mí mắt giật giật mãnh liệt!

Bụp!

Cuối cùng một tiếng giòn vang vang lên, mai rùa kim sắc nổ tung!

"A...P

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hạ xuống, Phạm Anh Kiệt bị chém ngang lưng, đứt đôi!

"Phạm sư huynh!"

Thanh niên áo xanh sợ tái mặt, điên cuồng chạy vào đại điện quảng trường!

Cùng lúc đó, bên trong đại điện.

"Đúng là máu Hỗn Độn, Hồng Hoang Đại Đế chính là người có thể chất Hỗn Độn bẩm sinh, Côn Ngô Mật Phi, con có bằng lòng thừa kế truyền thừa của Hồng Hoang Đại Đế không?" Người đàn ông trung niên mặt đầy kích động.

Ông ta chính là cung chủ của đế cung Hồng Hoang, Hoang Cửu Dương!

Côn Ngô Mật Phi gật đầu: "Đệ tử bằng lòng!"

"Tốt!"

Hoang Cửu Dương mỉm cười: "Con đi xuống đi!"

Côn Ngô Mật Phi quay người lại, chân trước vừa mới ra khỏi Đại Điện.

Thạch Nghị và lão Chu đưa mắt nhìn nhau rồi tiến lên nói: "Cung chủ, Diệp Bắc Minh không chỉ có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, cậu ta còn biết về phép tắc Luân Hồi!"

"Phép tắc Luân Hồi ư?"

Hoang Cửu Dương nhíu mày.

"Phép tắc Luân Hòi đã bị đứt truyền thừa rồi mà? Toàn bộ Bổn Nguyên Chân Giới cũng không ai biết, sao cậu ta biết được?"

"Đợi đã! Lễ nào cậu ta đi ra từ nhà tù số 7?" "Đúng vậy!" Thạch Nghị và lão Chu gật đầu.

Ánh mắt Hoang Cửu Dương u ám: "Phép tắc Luân Hồi của cậu ta, đã luyện đến tầng thứ mấy rồi?"

Thạch Nghị suy nghĩ rồi nói: "Vừa mới ngưng tụ ra đạo đài Luân Hồi, phỏng chừng ở tầng bai"

"Nhưng đạo đài Luân Hồi của cậu ta có phần khác với trong ghi chép, xung quanh đạo đài có hơn một trăm bia mội"

"Hơn một trăm bia mộ ư?" Hoang Cửu Dương nghỉ hoặc. Đột nhiên. Ánh mắt ông ta trầm xuống!

"Mặc kệ cậu ta tu luyện phép tắc Luân Hồi đến tầng mấy, cũng buộc phải phế bỏ!"

Thạch Nghị nhíu mày: "Liệu Mật Phi có đồng ý không? Con bé này rất coi trọng tên nhóc đói"

"Đến lúc đó cứ bảo là bản thân cậu ta bất cẩn, liên quan gì đến chúng ta?"

Thạch Nghị kinh ngạc: "Cung chủ, ý ngài là..." Còn chưa nói hết câu!

Thanh niên áo xanh đã xông vào đại điện, hoảng loạn quỳ xuống: "Cung chủ, hai vị trưởng lão, xảy... xảy ra chuyện rồi!"

"Phạm sư huynh sắp bị Diệp Bắc Minh kia giết rồi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.