U Nhược trầm mặt, tức giận nói: "Các ngươi nói ai hả?”
Phạm Anh Kiệt nhếch môi bỡn cợt: "Đương nhiên là nói hai người rồi, chẳng lế ở đây còn tên nhà quê nào khác à?"
"Ha ha hai"
Đám thanh niên áo xanh ôm bụng cười to.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Một đám phế vật! May mà chúng tôi không gia nhập đế cung Hồng Hoang, không thì lại phải làm bạn với đám phế vật này
đấy nhỉ?"
"Đều đã tu luyện đến Đại Đạo Chỉ Thượng tầng năm tầng sáu rồi, IQ vẫn như trẻ lên bai"
"Đồ nhà quê... là câu châm chọc vô dụng nhất là tôi từng nghe, không có sức sát thương đâu..."
Từ trước đến nay, có câu nói ác độc nào mà anh chưa nghe đâu?
Đồ nhà quê... cái kiểu câu châm chọc này mà cũng có lực sát thương á? "Xi.
U Nhược phì cười.
Đám Phạm Anh Kiệt bực bội: "Tên kia, anh bảo ai là đồ phế vật hả?"
"Tất nhiên là nói bảy người các cậu rồi, chẳng lẽ ở đây còn có phế vật khác à?”
Diệp Bắc Minh không khách khí tí nào.
Sau đó anh lại nhìn sang U Nhược với vẻ ngập ngừng: "U Nhược cô nương, cô có phải phế vật không?”
"Đương nhiên là không!"
U Nhược che miệng, rất là phối hợp hỏi Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, anh là phế vật à?"
“Tôi cũng không!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Thế cô đoán ai là phế vật?" "Đù mét"
Phạm Anh Kiệt như thùng thuốc nổ, châm lửa là cháy.
Khí tức của Đại Đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670566/chuong-4727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.