Chương trước
Chương sau
U Nhược trầm mặt, tức giận nói: "Các ngươi nói ai hả?”

Phạm Anh Kiệt nhếch môi bỡn cợt: "Đương nhiên là nói hai người rồi, chẳng lế ở đây còn tên nhà quê nào khác à?"

"Ha ha hai"

Đám thanh niên áo xanh ôm bụng cười to.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Một đám phế vật! May mà chúng tôi không gia nhập đế cung Hồng Hoang, không thì lại phải làm bạn với đám phế vật này

đấy nhỉ?"

"Đều đã tu luyện đến Đại Đạo Chỉ Thượng tầng năm tầng sáu rồi, IQ vẫn như trẻ lên bai"

"Đồ nhà quê... là câu châm chọc vô dụng nhất là tôi từng nghe, không có sức sát thương đâu..."

Từ trước đến nay, có câu nói ác độc nào mà anh chưa nghe đâu?

Đồ nhà quê... cái kiểu câu châm chọc này mà cũng có lực sát thương á? "Xi.

U Nhược phì cười.

Đám Phạm Anh Kiệt bực bội: "Tên kia, anh bảo ai là đồ phế vật hả?"

"Tất nhiên là nói bảy người các cậu rồi, chẳng lẽ ở đây còn có phế vật khác à?”

Diệp Bắc Minh không khách khí tí nào.

Sau đó anh lại nhìn sang U Nhược với vẻ ngập ngừng: "U Nhược cô nương, cô có phải phế vật không?”

"Đương nhiên là không!"

U Nhược che miệng, rất là phối hợp hỏi Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, anh là phế vật à?"

“Tôi cũng không!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Thế cô đoán ai là phế vật?" "Đù mét"

Phạm Anh Kiệt như thùng thuốc nổ, châm lửa là cháy.

Khí tức của Đại Đạo Chỉ Thượng tầng sáu lập tức thổi tới!

Nếu không có thanh niên áo xanh đứng bên cạnh giữ lại, e là anh ta đã ra tay với Diệp Bắc Minh rồi!

"Phạm sư huynh, huynh quên quy định của đế cung à?"

"Ai mà đánh nhau riêng sẽ phải úp mặt vào tường một trăm triệu năm đấy!"

Nghe đến con số một trăm triệu năm, Phạm Anh Kiệt nuốt nước miếng!

Anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Rồi lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên kia, anh có dám lên đài đánh một trận với tôi không? Xem xem rốt cuộc ai là phế vật!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu, không nói gì! "Sao nào? Không dám à?” Phạm Anh Kiệt châm chọc.

Diệp Bắc Minh nhìn anh ta với ánh mắt thương hại: "Cậu không chỉ vô dụng, còn não tàn hả?"

"Tôi mới ở cảnh giới Đại Năng tầng hai, còn cậu đã là Đại Đạo Chi Thượng tầng sáu rồi!"

"Tôi với cậu lên võ đài đánh một trận ư? Sao cậu có thể nói ra cậu đấy vậy?"

"Phốc... Diệp công tử, anh..." U Nhược che miệng.


Phạm Anh Kiệt tức lắm rồi, anh ta cứ anh nửa ngày, mãi không nói được một câu hoàn chỉnh.

Cách đó mấy trăm mét.

Tố Vấn ở trong hư không, ẩn mình rồi truyền âm quát: "Phạm Anh Kiệt, cậu tu võ 2 tỷ 3 trăm triệu năm xong cậu tu thành ngốc luôn à?"

"Cảnh giới Tế Đạo mời cậu lên võ đài đánh một trận, cậu có lên không?” "Cứ trực tiếp ra tay giết luôn anh ta đi, cần gì lên võ đài!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.