Chương trước
Chương sau
"Vùng luân hồi..."

Mọi người trong quán trọ kinh ngạc lùi về saul

Họ hãi hùng nhìn Diệp Bắc Minh như thấy quái vật! Mọi thứ liên quan đến luân hồi, thời gian!

Ở Chân giới ban sơ, đây là lĩnh vực mà bất kỳ ai, bất kỳ thế lực nào cũng không được đụng vào!

Diệp Bắc Minh đứng trên đài luân hồi: "Tôi đụng vào đấy, thì sao?"

"Lế nào anh không biết, quy luật luân hồi là cấm ky ở Chân giới ban sơ sao?" Tố Vấn nhíu mày.

Diệp Bắc Minh chửi ầm lên: "Cấm ky cái mẹ nhà cô ấy, Diệp Bắc Minh tôi muốn học phép tắc gì, còn cần đến lượt người khác đồng ý sao?"

Lúc này.

Thần hồn của Côn Ngô Mật Phi lại tan đi ba phần nữa! "Thời gian ngược dòng, nghịch chuyển luân hồi!"

Diệp Bắc Minh tiếp tục hét to.

Sau khi lặp đi lặp lại mười lần, bất kể có ra sao, thần hồn của Côn Ngôn Mật Phi cũng không thể tiêu tan tiếp được nữa!

Cuối cùng.

Trường kiếm kêu keng một tiếng!

Một đạo hư ảnh, xuất hiện trên đài luân hồi. Chính là thần hồn của Côn Ngô Mật Phi!

Cô ấy mặt đẫm lệ, vẻ mặt phức tạp: "Tiểu Minh Minh, vì sao? Tại sao lại ngăn chị?"

"Chị không nên sống trên đời này nữa, tại sao em không để chị chết đi?" Diệp Bắc Minh đỏ mắt: "Tộc Côn Ngô không cần chị, em cần chị!" "Bố mẹ chị không yêu chị, em yêu chị!"

"Sau này ai dám động vào một cọng tóc của chị, Diệp Bắc Minh em có lên trời, hay xuống Cửu U cũng giết không thaI"

"Tiểu Minh Minh..."

Côn Ngô Mật Phi rơi lệ đầy mặt, cật lực gật đầu: "Được, nghe em hết!" Diệp Bắc Minh tiến lên một bước: "Chị còn muốn chết nữa không?” "Không chết nữa!"

"Được, vậy em sẽ đắp nặn lại thân thể cho chị!" Diệp Bắc Minh gật đầu.

Côn Ngô Mật Phi hơi do dự, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh cất một giọt máu của cô ấy là để khôi phục thân thể cho cô ấy sao?

Có vẻ anh đã nhận ra vẻ khó xử của Côn Ngô Mật Phi!

Diệp Bắc Minh cười: "Chị yên tâm, cứ tin tưởng eml" "Được!"

Côn Ngô Mật Phi hít sâu một hơi.

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người.

Diệp Bắc Minh giơ năm ngón tay lên trời, một viên đá màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay anh.

Khí hỗn độn dập dềnh! "Đá mẹ Hỗn Độn!" Mọi người trợn tròn mắt.

Nhìn chằm chằm hòn đá mẹ Hỗn Độn trong tay Diệp Bắc Minh, ai nấy hít vào một ngụm khí lạnh, da đầu run lên, hô hấp dồn dập!

Mở to mắt nhìn! "Không ngờ tên này lại lấy được đá mẹ Hỗn Độn?"

"Thời hoàng đế sụp đổ, bảy hòn đá mẹ Hỗn Độn đã bị các vị đại đế hợp sức xây nên bảy nhà tù, kể từ đó vật này không còn xuất hiện trên đời nữa!"

"Bảy viên đá mẹ Hỗn Độn đó được phép thuật Đại Đế bảo vệ, người bình thường không thể lấy được!"

"Cái tên này lấy đâu ra đá mẹ Hỗn Độn thế?" Mọi người xôn xao!

Đến cả Tố Vấn, cũng trợn tròn mắt, hoàn toàn phá vỡ giới hạn nhận thức của cô ta!


"Chỉ có điều, từ sau thời đại Hoàng đế sụp đổ cơ thể Hỗn Độn đã không

còn xuất hiện nữa, anh không thể... Cô ta còn chưa nói hết câu! Diệp Bắc Minh đã lấy ra một cái bình sứ nhỏ. Giải phong ấn ở phía trên đi! Một cỗ khí tức Hỗn Độn, trào ra từ trong đó! Anh giơ tay nhỏ một giọt máu ra!

"Máu Hỗn Độn? Sao có thể chứ? Anh lấy ở đâu vậy?" Tố Vấn không còn giữ bình tĩnh được nữa, cô ta kinh ngạc không thôi.

"Đù mé! Máu Hỗn Độn kìal" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.