Chương trước
Chương sau
“Đám nhân loại đáng chết này, vậy mà dám cả gan xông vào tại thời khắc quan trọng nhất khi Tế hoàng độ kiếp!”

“Gió sát thần đều đã thổi tới bìa rừng rồi, chúng còn dám tiến vào, không sợ chết sao?”

“Hơn sáu mươi tên Đại Đạo Chi Thượng, còn lại một trăm ngàn người đều là cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng trở xuống!”

Một tên thanh niên có sừng trên đầu đây mặt ngạo mạn nói: “Thi xem ai giết được nhiều nhất đi!”

“Thích thì chiều!” Hơn chục bóng người tản ra rồi biến mất dạng trong màn đêm!

Sau khi hạ gục hai tên Đại Đạo Chỉ Thượng, Diệp Bắc Minh liền trở về bên cạnh Côn Ngô Mật PhiI

Hai người trốn trong một cái hốc cây trên ngọn cây cao chót vót.

“Nhanh như vậy đã về rồi?” Xung quanh cửa hang được bao trùm trong dòng khí hỗn độn!

Diệp Bắc Minh ngồi bệt xuống đất: “Đêm nay không cần làm gì cả, tôi đã liên tiếp giết chết hai tên Đại Đạo Chỉ Thượng rồi!”

“Tất cả bọn chúng đều rơi vào tình trạng chim sợ cành cong, tỉnh thần phòng thủ đang là lúc mạnh nhất!”

“Chúng ta đi ngủ trước, đợi đến bình minh, lúc tinh thần của họ suy yếu nhất!”

Côn Ngô Mật Phi vòng tay qua cổ Diệp Bắc Minh, treo lên người anh, mập mờ hỏi: “Anh vừa nói là... đi ngủ sao?”

“Khụ khụ... Mật Phi à, ở đây không tiện lắm đâu?”, ngay cả khuôn mặt dày như Diệp Bắc Minh cũng không kìm được đỏ bừng.

“Có gì không tốt chứ? Em cứ muốn ở đây đó!”

Côn Ngô Mật Phi mạnh bạo hôn tới, vừa định đẩy ngã Diệp Bắc Minh! Bỗng nhiên.

"Ahl"

“Đừng mà, cứu mạng!

Xa xa truyền đến những thanh âm hoảng loạn, người của Cổ tộc, tộc Bất Hủ cùng Côn Ngô đều hãi hùng!

“Chuyện gì xảy ra thế?” Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Hai người đánh mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy hơn chục. bóng người quái dị đang lao vào đám đông tàn sát!

“Đây là yêu tộc!”

Côn Ngô Mật Phi trợn to mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Thực lực đều là Đại Đạo Chỉ Thượng, sao bọn chúng lại ra đây rồi?”

Diệp Bắc Minh cũng hết sức ngạc nhiên. Thực lực của đám yêu tộc này thật kinh người!

Dưới sự hợp sức của hơn chục người vậy mà dồn dập đánh bại hơn sáu mươi tên Đại Đạo Chỉ Thượng, còn không ngừng có người ngã xuống!

Thương vong đã hơn quá nửa!

“Đi, rút lui nhanh!"

“Mẹ kiếp! Diệp Bắc Minh, Côn Ngô Mật Phi cấu kết với Yêu tộc

Bất Hủ Hàn cũng không kiên trì nổi nữa, gầm lên một tiếng liền quay người bỏ chạy!

"Rút" Cổ tộc cùng tộc Côn Ngô cũng binh bại như núi đổ.

Tất cả đều vội vã tháo chạy về phía bên ngoài rừng Lạc Đường!

“Một đám rác rưởi vô dụng! Với chút thực lực này cũng dám xông vào rừng Lạc Đường?”, tên thanh niên tóc tím liếm vết thương trên tay: "Ta đã giết 3669 tên, trong đó có hai tên Đại Đạo Chi Thượng!”

"Ta giết 1579 tên, một tên Đại Đạo Chỉ Thượng!”

"1876 tên! Một tên Đại Đạo Chi Thượng!”


Nụ cười của tên thanh niên tóc tím cứng lại, ánh mắt vừa chuyển liền ghim chặt lên một cái cây cao hàng trăm mét ở phía xa!

“Ai bảo ta thua?” "Hình như ở đây còn có hai tên chuột nhắt nữa thì phải?"

Hơn chục bóng người gần như đồng thời bước ra, vây quanh nơi ẩn náu của Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi!

Lôi Lam quát to: “Cút ra đây cho ta!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.