Ngoài đó một nghìn mét.
Cổ Tu đưa theo người trốn trong rừng, quan sát đám người Diệp Bắc Minh từ xa.
“Con mẹ nó, Sát Thần Phong này là thế nào? Vậy mà lại thổi tới tận đây?”, Cổ Tu tức giận nói.
Trịnh Khung bên cạnh hắn ta dùng một cỗ sức mạnh bao trùm lấy Cổ Tu. Sát Thần Phong không ảnh hưởng tới hắn ta nhiều lắm.
“Cổ thiếu, lạnh quá... con mẹ nó lạnh quá, hay là... chúng ta quay về đi”. Một vài thanh niên bên cạnh không may mắn như vậy.
Quần áo trên người biến thành băng, sắc mặt đều tái nhợt.
Răng va vào nhau kêu lên lập cập.
“Cũng được, tìm vài người phụ nữ cho các ngươi làm ấm người!”, Cổ Tu cười nhếch miệng, hướng về phía đám người Diệp Bắc Minh mà đi.
Đồng thời. Vùng ngoại ô của rừng Lạc Đường.
Cổ Tông Hàn đưa một đám người từ trên trời giáng xuống, Ngụy Tường lập tức lên nghênh đón.
“Sao lại chỉ có một mình ngươi ở đây? Tu Nhi đâu?”
Cổ Tông Hàn mặc một thân áo bào, quét mắt nhìn qua bốn phía, ánh mắt rơi trên người Ngụy Tường.
Ngụy Tường quỳ trên đất: “Cái này...” “Tu Nhi rốt cuộc đang ở đâu? Nói!”, uy áp của Cổ Tông Hàn bạo phát.
Khí tức của Đại Đạo Chi Thượng tầng 4 khiến cho Ngụy Tường không chịu được.
Trực tiếp nói ra mọi chuyện.
Cổ Tông Hàn nghe thấy vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tên khốn này, vì một người phụ nữ mà làm kháng lệnh của ta!”
Đột nhiên.
Phía sau vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670522/chuong-4683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.