Chương trước
Chương sau
Ngoài đó một nghìn mét.

Cổ Tu đưa theo người trốn trong rừng, quan sát đám người Diệp Bắc Minh từ xa.

“Con mẹ nó, Sát Thần Phong này là thế nào? Vậy mà lại thổi tới tận đây?”, Cổ Tu tức giận nói.

Trịnh Khung bên cạnh hắn ta dùng một cỗ sức mạnh bao trùm lấy Cổ Tu. Sát Thần Phong không ảnh hưởng tới hắn ta nhiều lắm.

“Cổ thiếu, lạnh quá... con mẹ nó lạnh quá, hay là... chúng ta quay về đi”. Một vài thanh niên bên cạnh không may mắn như vậy.

Quần áo trên người biến thành băng, sắc mặt đều tái nhợt.

Răng va vào nhau kêu lên lập cập.

“Cũng được, tìm vài người phụ nữ cho các ngươi làm ấm người!”, Cổ Tu cười nhếch miệng, hướng về phía đám người Diệp Bắc Minh mà đi.

Đồng thời. Vùng ngoại ô của rừng Lạc Đường.

Cổ Tông Hàn đưa một đám người từ trên trời giáng xuống, Ngụy Tường lập tức lên nghênh đón.

“Sao lại chỉ có một mình ngươi ở đây? Tu Nhi đâu?”

Cổ Tông Hàn mặc một thân áo bào, quét mắt nhìn qua bốn phía, ánh mắt rơi trên người Ngụy Tường.

Ngụy Tường quỳ trên đất: “Cái này...” “Tu Nhi rốt cuộc đang ở đâu? Nói!”, uy áp của Cổ Tông Hàn bạo phát.

Khí tức của Đại Đạo Chi Thượng tầng 4 khiến cho Ngụy Tường không chịu được.

Trực tiếp nói ra mọi chuyện.

Cổ Tông Hàn nghe thấy vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tên khốn này, vì một người phụ nữ mà làm kháng lệnh của ta!”

Đột nhiên.

Phía sau vang lên một trận chấn động, một đoàn người như mây đen đáp. xuống, toàn bộ đứng ngoài khu rừng Lạc Đường.

“Bất Hủ huynh, Côn Ngô huynh, hai người sao lại tới đây rồi?” Cổ Tông Hàn sửng sốt.

Ông ta nhận ra trong đám người chính là Bất Hủ Hàn và Côn Ngô Thiên Huyền.

Phía sau hai người, là hơn ba mươi người cảnh giới Đại Đạo Chỉ Thượng. Và hơn mười vạn các cao thủ cảnh giới khác nhau. Cảnh tượng làm người ta kinh hãi.

Bất Hủ Hàn sắc mặt âm trầm nói: “Đương nhiên là tìm đôi cẩu nam nữ Diệp Bắc Minh và Côn Ngô Mật Phi rồi, Cổ Tông Hàn ông biết rõ mà còn hỏi à?”

“Chuyện về Thần Viện Thái Thương, ông chưa nghe qua à?”

Cổ Tông Hàn âm thầm cảm thấy bưồn cười, ông ta sớm đã biết về chuyện của Thần Viện Thái Thương rồi.

Lúc này, đương nhiên sẽ không soi mói chuyện của nhà người khác: “Bất Hủ huynh, đôi cẩu nam nữ này nhất định sẽ không thể trốn thoát”.

“Hừ, còn cần ông nói à?”

Bất Hủ Hàn nghiêm túc nói: “Bí thuật truy tìm của tộc Bất Hủ này đã phát hiện ra khí tức của đôi cẩu nam nữ này, bọn chúng có lẽ đang ở trong rừng Lạc Đường”.

“Người đâu, lập tức đăng ảnh của đôi khốn nạn này ngay”.

“Bất kỳ ai phát hiện ra bọn chúng, sẽ được tộc Bất Hủ trọng thưởng!”

Một nhóm người phía sau tiến tới.


Sắc mặt Ngụy Tường tái nhợt: “Đại nhân, công tử nhìn trúng người phụ nữ trong tranh, thế nên dẫn người đuổi theo...”

“Ngươi nói gì cơ?”

Cổ Tông Hàn nheo mắt, gần như gầm lên: “Con mẹ nó! Tu Nhi sao lại dám khiêu khích bọn chúng, đây không phải là muốn chết sao?”

“Nhanh, lập tức liên hệ với Tu Nhi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.