“Con bà nó
“Mày lại dám xuất hiện!”
“Khiêu khích, đây chính là một sự khiêu khích trắng trợn mài!” “Tiểu súc sinh, mày con mẹ nó đáng chết!”
Hơn ngàn lão giả cảnh giới Đại Đạo Chỉ Thượng đang tỉ mỉ dò tìm vị trí của Diệp Bắc Minh.
Lúc này. Diệp Bắc Minh chủ động xông ra, đúng là không coi bọn họ là người.
Khóe mắt Côn Ngô Tuyệt Long co giật dữ dội, như thể có ai đó tát vào mặt mình một cái, phát ra âm thanh chói tai.
“Giết cho ta, không cần quan tâm sống chết! Bằng mọi giá phải khiến tiểu súc sinh này hoàn toàn biến mất!”
Côn Ngô Tuyệt Long gầm lên.
Rầm rầm rầm!
Hàng ngàn thân ảnh lao tới phía trước như sao băng.
Hư không rung chuyển, gần như nổ tung.
Diệp Bắc Minh xoay người, lập tức dùng ảnh thuấn.
Dao Trì hét lên: “Diệp Bắc Minh, ngươi quá mạo hiểm rồi!” “Một khi bị bắt được, ngươi và ta đều cùng chung số phận!"
Diệp Bắc Minh cười cười: “Đế Thủ, vậy cô nghĩ ra chúng ta là số phận gì chưa?”
“Ngươi... cút!” Dao Trì hét lên giận dữ.
Sau đó lại phun ra một câu: “Ảnh thuấn của ngươi quá rác rưởi, mặc dù được gọi là dịch chuyển tức thời, nhưng mỗi lần chỉ khoảng 1 vạn mét mà thôi!”
“Bổn đế chỉ cho ngươi một chiêu, “Thúc Địa Thành Thốn, uy lực gấp trăm lần ảnh thuấn kia của ngươi!”
Diệp Bắc Minh khẽ sửng sốt: “Công pháp cấp Đại Đế sao?”
Dao Trì cười kiêu ngạo: “Hừ, bổn Đế sinh ra đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670472/chuong-4633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.