Chương trước
Chương sau
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tin rồi!"

Giọng điệu của Đế thủ vẫn ngạo mạn như cũ: “Trận chiến này ngươi tiêu hao bao nhiêu sức lực rồi?”

Diệp Bắc Minh thật thà trả lời: "Không đến một phần trăm!"

“Phong cách chiến đấu của ngươi vốn thô bạo, dồn quá nhiều sức mạnh, chỉ điên cuồng muốn đè bẹp đối phương!”

“Nhưng ngươi lại không biết, một trận đấu thực sự chú trọng tới lấy nhu thắng cương!” _

“Ngươi cần phải bạo phát, lại bạo phát, mới có thể vượt cấp giết địch!

“Mà bổn đế chỉ cần dùng một hạt cát, nhành cỏ hay thậm chí một sợi tóc. cũng có thể giết người!”

“Đã hiểu!”

Diệp Bắc Minh vẻ mặt nghiêm túc.

Dưới sự chỉ huy của Đế thủ, trận chiến vừa rồi dễ như bỡn! Hơn nữa.

Mỗi một chiêu thức đều vừa phải, bất luận là nhiều hơn hay giảm đi một phần cũng đều không có hiệu quả như vậy!

Đế thủ bay tới, rơi xuống đỉnh đầu Diệp Bắc Minh, vỗ nhẹ: “Nhớ cho kỹ, học cho tốt!”

"Được rồi, con Tổ Long thượng cổ này đã chết từ lâu rồi, long nguyên ở ngay trong phần đầu!”

“Hấp thụ nó đi, bổn đế bảo đảm ngươi có thể tiến vào cảnh giới Thiên Tôn!” Diệp Bắc Minh có chút không xác định.

Một viên long nguyên thực sự có thể giúp anh đột phá tới cảnh giới Thiên Tôn sao?

Ôm theo tâm tình ngờ vực này, Diệp Bắc Minh nhanh chóng bước về phía trước.

Đi tới phía trước cái đầu Tổ Long thượng cổ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay hạ xuống.

Đầu của Tổ Long thượng cổ tách ra, từ bên trong liền lao ra một con tổ long màu vàng giống như cá chạch.

Diệp Bắc Minh vươn tay tóm lấy, một ngụm nuốt xuống! Bên ngoài nhà tù số bảy.

Một ông lão sắc mặt tái nhợt nhưng không giấu được nét uy nghiêm hét lên: “Côn Ngô Mật Phi, cô đã biết tội hay chưa?”

"Các lực lượng chủ lực của Nhà tù số bảy luôn thay phiên nhau túc trực”.

“Nhưng cô lại lén lút rời khỏi vị trí, khiến cho nhà tù số bảy sụp đổ, nếu đế thi bên trong trốn thoát ra ngoài, cô gánh nổi trách nhiệm này không?”

“Thần viện Thái Thượng làm việc thế nào thế? Đệ tử của các người ngu dốt, các người cũng không hiểu chuyện luôn sao?”

“Nhà tù số bảy quan trọng đến mức nào? Vô số kỷ nguyên qua đi, chưa từng xảy ra loại chuyện này!”

“Chỉ duy nhất đến lượt Thần viện Thái Thượng các người canh chừng thì lại xảy ra chuyện!”

Vô số ánh mắt lạnh băng xung quanh đều rơi xuống người Côn Ngô Mật Phi!

Sắc mặt của một nhóm trưởng lão của Thần viện Thái Thượng ai nấy đều đen kịt như đáy nồi!

“CôI”

Thấy gương mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi mang theo ý cười, còn tỏ thái độ thong dong như vậy.

Mặt già của Cổ Kiếm Trần liền u ám, nhìn hướng đám người Thần viện Thái Thượng nói: “Tô huynh, Đỉnh huynh, Thái Ất huynh, mấy người các ông cũng có thái độ như vậy sao?"

Ba người bị điểm tên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.