Chương trước
Chương sau
Đế thủ kinh hãi, nó có nằm mơ cùng không ngờ tới tòa tháp này lại có thể làm tổn thương tới mình!

“Tiểu Tháp, làm tốt lắm, đập nát nó cho tôi!!!”, Diệp Bắc Minh đỏ mắt gầm lên.

“Được!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp một tiếng rồi điên cuồng nện xuống, sau hàng chục đòn công kích, Đế thủ sớm đã thương tích đầy mình.

Máu chảy tí tách, đạo đài Luân Hồi run rẩy điên cuồng!

Sau khi hấp thụ đế huyết, đạo đài Luân Hồi càng trở nên khát máu, uy lực cũng tăng vọt!

“Diệp Bắc Minh, đừng đánh nữa... có người tới rồi! Hậu duệ của đế huyết tới rồi!", Đế thủ bê bết bụi bẩn cùng vệt máu, giọng nói khản đặc gào lên: “Nếu chúng ta bị chặn ở đây, ai cũng đừng mong sống tiếp!”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu đầy tính quốc túy: “Con mẹ ngươi!”

“Ngươi chết ở đây là đáng đời! Ngươi hôm nay cũng đừng nghĩ đến việc sống sót nữa, chết tiệt!”

Đế thủ cuối cùng cũng biết Diệp Bắc Minh không phải đang nói đùa!

“Thằng nhóc này điên rồi à? Không phải chỉ là bố mẹ với phụ nữ thôi sao? Quan trọng đến vậy không? “

Nghĩ bụng là vậy nhưng Đế thủ vội vàng đổi lời: “Diệp Bắc Minh, ngươi chớ manh động!”

"Nhà tù số bảy sẽ không lập tức sụp đổ đâu, ít nhất vẫn còn một ngày nữa!” "Một ngày? Một ngày thì có tác dụng gì?”

Diệp Bắc Minh tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Thứ đáng chết nhà ngươi! Chết theo bố mẹ ta đi!”

Cho dù anh xông trở lại nhà tù số bảy ngay bây giờ thì cũng không bao giờ có thể đuổi kịp tới đại lục Hỗn Độn, đưa bố mẹ cùng những người khác rời đi trong vòng một ngày!”

Đế thủ cấp tốc rút lui, nhưng đáng tiếc nó lại bị vây giữ trong lĩnh vực Luân Hồi, căn bản không thể trốn thoát!

“Bổn đế có thể lưu lại một trận pháp cấp đế, tạm thời ổn định nhà tù số bảy †rong một năm không sụp đổ! Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thời gian một năm!”, Đế thủ hét lớn.

Diệp Bắc Minh rốt cục cũng dừng lại!

Một năm đủ để anh đưa bố mẹ ra ngoài rồi!

“Vậy ngươi còn lề mề cái gì nữa? Nhanh lên!"

Diệp Bắc Minh dứt khoát thu hồi lại đạo đài Luân Hồi.

Đế thủ trực tiếp bay tới, nó nặn ra vài giọt tinh huyết, một hơi viết lên không trung hàng trăm dòng chữ Kim Khoa.

Hư không rung chuyển, trong nháy mắt hình thành một trận pháp!

Phù văn cấp đế lóe lên, bao trùm lấy mẫu thạch Hỗn Độn, tạm thời ngăn chặn sự sụp đổ của Nhà tù số bảy!

Diệp Bắc Minh hét lớn: “Đi, theo ta đi vào, cứu bố mẹ và những người khác ra ngoài!"

Đế thủ đáp: “Nhà tù số bảy đã bị phong ấn, muốn đi vào phải phá giải được phong ấn đó!”

“Đồ khốn kiếp..."

Bả vai Diệp Bắc Minh run lên vì tức giận: “Sao ngươi không sớm nói cho ta biết?"


“Nếu chúng ta bị bắt, tất cả đều phải chết!”

Cùng lúc đó, một bóng đen to lớn xuất hiện ở cuối đường chân trời!

Chỉ sau vài nhịp thở, toàn bộ vòm trời đã bị phủ kín!

Vô số người đứng trên không trung nhìn xuống, đôi mắt ai nấy đều ghim chặt lên mẫu thạch Hỗn Độn nơi có nhà tù số bảy: “Nhà tù số bảy bị phá rồi... đế thi trốn thoát ra ngoài rồi...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.